Hành trình 21 ngày viết cho đứa trẻ bên trong – và điều kỳ diệu xảy ra

Tôi từng nghĩ: “Viết mấy thứ cảm xúc ấy có thay đổi được gì đâu”

Tôi là kiểu người lý trí.
Làm mẹ theo checklist, làm việc theo kế hoạch, và… cảm xúc cũng tự “thu xếp” cho ổn.

Khi nghe bạn rủ tham gia hành trình “21 ngày viết cho đứa trẻ bên trong”, tôi cười:

“Viết à? Cho ai đọc? Viết rồi được gì?”

Nhưng rồi, không hiểu sao, tôi vẫn in bộ đề bài ra.
Đêm đầu tiên, tôi viết vài dòng cho “cô bé 7 tuổi trong tôi” – rất ngượng ngập.

“Chào con, mẹ là chị – là phiên bản lớn của con.
Mẹ không biết phải nói gì… nhưng mẹ muốn ngồi bên con một lúc.”

Không có nước mắt. Không có cảm xúc lớn.
Chỉ là một cái chấm câu cuối cùng – rồi tôi gập sổ lại, đi ngủ.

Nhưng lạ thay, sáng hôm sau – tôi thấy mình nhìn con nhẹ hơn một chút.
Con làm đổ ly sữa, và tôi… không gắt.
Tôi chỉ nói:

“Ơ, mình cùng dọn nhé con.”

Đọc tiếp “Hành trình 21 ngày viết cho đứa trẻ bên trong – và điều kỳ diệu xảy ra”

Gửi những đứa trẻ từng lớn lên trong im lặng – giờ là lúc bạn lên tiếng

Tôi từng là một đứa trẻ ngoan – và im lặng đến mức gần như vô hình

Không phải vì tôi không có điều để nói.
Mà vì… mỗi lần định nói, tôi sợ sẽ bị cắt lời.
Sợ mẹ bận.
Sợ ba gắt.
Sợ nói ra sẽ “làm người lớn buồn.”

Dần dần, tôi quen sống yên lặng.
Không phản kháng. Không giãi bày.
Lớn lên, tôi được khen là “trầm tính, dễ chịu, biết điều.”

Nhưng sâu bên trong – là một đứa trẻ luôn lo mình phiền phức.
Một người lớn hay nuốt cảm xúc vào trong.
Một người mẹ cố gồng giỏi để khỏi cần nhờ ai.
Một người vợ thở dài trong phòng tắm vì không dám nói “hôm nay em mệt.”

Tôi tưởng mình chọn im lặng.
Nhưng thật ra – tôi từng không có lựa chọn nào khác. Đọc tiếp “Gửi những đứa trẻ từng lớn lên trong im lặng – giờ là lúc bạn lên tiếng”

Tôi từng vô thức lặp lại tổn thương – và đã dừng lại

“Mẹ mắng y như bà ngoại hồi xưa mẹ kể á” – con nói xong, tôi đứng lặng

Tôi từng hứa với chính mình:

“Mai này có con, mình sẽ khác.
Mình sẽ dịu dàng, sẽ lắng nghe, sẽ không làm con đau như mẹ từng làm với mình.”

Và rồi… tôi làm mẹ.
Tôi yêu con nhiều. Tôi cố gắng mỗi ngày.
Nhưng vẫn có những lúc con sai, tôi cáu, tôi hét, tôi gằn giọng – rồi lại tự trách.
Tôi tưởng mình đã khác.
Cho đến một ngày, khi con làm đổ sữa, tôi quát lớn:

“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi mà con vẫn…!”

Con không khóc. Chỉ nhìn tôi rồi nói nhỏ:

“Mẹ mắng y như bà ngoại hồi xưa mẹ kể á.”

Tôi đứng chết lặng.
Câu nói đó – không oán trách, không buộc tội – nhưng…
giống như một chiếc gương rất lớn, đặt trước mặt tôi – phản chiếu lại điều mà tôi từng rất sợ:
Mình đang vô thức lặp lại tổn thương.
Đọc tiếp “Tôi từng vô thức lặp lại tổn thương – và đã dừng lại”

Khi cha mẹ cùng chữa lành – con cái sẽ khác

Con từng hỏi: “Ba mẹ thương con mà sao hay giận nhau vậy?”

Chúng tôi đều yêu con.
Chồng tôi là người trầm tính, tôi thì nhanh nhạy, nhạy cảm – và… dễ tổn thương.
Tôi thường la con, rồi lại khóc vì thấy mình làm sai.
Chồng tôi thường im lặng – rồi cũng khó chịu vì “em nhạy cảm quá.”

Chúng tôi không phải là cặp vợ chồng “lạnh nhạt” – nhưng vẫn luôn có một khoảng cách không thể gọi tên.
Khi có con, mọi thứ càng rõ hơn:
– Tôi muốn con cảm xúc, nhưng lại gắt mỗi khi con làm sai.
– Anh muốn con bản lĩnh, nhưng lại rút lui mỗi khi con cần ôm.

Một tối nọ, sau bữa cơm, con – khi đó mới 6 tuổi – nói:

“Con biết ba mẹ thương con…
Nhưng sao ba mẹ cứ giận nhau hoài? Con buồn lắm.”

Tôi nhìn anh. Anh nhìn tôi.
Không ai nói gì. Nhưng tôi biết,
chúng tôi vừa được con soi chiếu bằng câu hỏi đau nhất – và thật nhất. Đọc tiếp “Khi cha mẹ cùng chữa lành – con cái sẽ khác”

Tôi không cần hoàn hảo – tôi chọn yêu mình trước tiên

Tôi từng nghĩ: nếu cố thêm chút nữa, mọi thứ sẽ ổn hơn

Tôi từng tin rằng:
– Làm mẹ giỏi là phải làm được hết.
– Mỗi ngày trôi qua cần có đủ ba bữa cơm lành, nhà cửa gọn gàng, con cái đúng giờ, bài vở chỉn chu.
– Còn mệt, cáu, buồn, lộn xộn… thì là do mình chưa cố đủ.

Tôi đã sống như vậy – đều đặn, chăm chỉ, và kiệt sức.
Mỗi khi nhìn thấy bát chưa rửa, con chưa học, đồ chưa gấp…
là một phần trong tôi cảm thấy mình “chưa xứng đáng” với danh xưng làm mẹ.

Cho đến một ngày, khi đang cắm cúi làm, con gái bước đến hỏi:

“Mẹ ơi, sao mẹ không bao giờ nghỉ?
Mẹ mệt lắm mà mẹ vẫn gồng, con thấy thương.”

Tôi lặng người.
Tôi tưởng mình đang cho con một tấm gương tốt.
Nhưng hóa ra, tôi đang cho con thấy một người mẹ không biết yêu mình – chỉ biết cố. Đọc tiếp “Tôi không cần hoàn hảo – tôi chọn yêu mình trước tiên”

Lan tỏa tình yêu không điều kiện – bắt đầu từ chính bạn

Tôi từng nghĩ mình yêu con vô điều kiện – cho đến khi con nói một câu khiến tôi giật mình

Tôi yêu con. Không nghi ngờ gì.
Tôi hy sinh, tôi lo lắng, tôi chăm sóc từng bữa ăn, từng giấc ngủ.
Tôi luôn nghĩ: “Tình yêu của mẹ là không điều kiện.”

Cho đến một hôm, khi tôi vừa nhăn mặt vì con làm đổ nước lên bài tập,
con nhìn tôi – không khóc, không thanh minh – chỉ nói:

“Mẹ chỉ cười khi con làm đúng.”

Câu nói ấy như một vết dao mảnh. Không đau rát – nhưng rất sâu.
Tôi định phản bác. Định nói: “Không phải vậy đâu!”
Nhưng rồi tôi im.

Vì trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra…
Tôi cũng từng nghĩ y như thế về mẹ tôi.

Tôi từng tin rằng:
– Khi tôi được điểm cao → mẹ vui.
– Khi tôi làm sai → mẹ im, hoặc cau mày.
– Khi tôi cố gắng thật nhiều → mẹ mới dịu dàng hơn một chút. Đọc tiếp “Lan tỏa tình yêu không điều kiện – bắt đầu từ chính bạn”

Nhật ký chữa lành mỗi ngày – những thay đổi nhỏ nhưng thật sâu

Tôi bắt đầu viết – không phải vì giỏi, mà vì không chịu nổi nữa

Tôi từng là người mẹ “nóng ruột”:
– Dễ cáu khi con lề mề.
– Dễ gắt lên chỉ vì một câu hỏi lặp lại.
– Và thường thấy… tội lỗi sau mỗi lần mắng con.

Tôi không muốn như vậy.
Tôi yêu con. Tôi hiểu con còn nhỏ.
Nhưng tôi… cứ phản ứng như thế, hết lần này đến lần khác.

Một tối nọ, sau khi mắng con vì chuyện học, tôi vào phòng tắm và khóc.
Không to tiếng.
Chỉ là… nước mắt tự chảy khi nhìn gương.
Vì tôi thấy rõ trong mắt mình:

“Mình không ổn. Và mình đang lặp lại những điều từng làm mình đau.”

Tối đó, tôi lấy một cuốn sổ cũ.
Không đặt kỳ vọng.
Chỉ viết vài dòng:

“Hôm nay mẹ lại cáu. Nhưng mẹ thấy mệt. Không phải tại con.”

Đọc tiếp “Nhật ký chữa lành mỗi ngày – những thay đổi nhỏ nhưng thật sâu”

Câu chuyện người cha học cách ôm con lần đầu sau 30 năm

“Bố chưa từng ôm con, vì ngày xưa… bố cũng chưa từng được ôm”

Anh kể về cha mình bằng một giọng đều đều – không oán trách, không giận dữ.

“Bố tôi là người ít nói, nghiêm khắc, thương theo kiểu ‘lo đủ là được’.”

Suốt tuổi thơ, anh chưa từng được nghe câu “bố yêu con”.
Không một cái ôm. Không một cái xoa đầu.
Tình thương của bố được đo bằng…
– những lần đưa đón đi học.
– những bữa cơm nấu sẵn khi mẹ vắng nhà.
– những câu dặn dò ngắn gọn: “Cẩn thận. Nhớ về sớm.”

Và anh đã chấp nhận điều đó như một lẽ thường.
Tự nhủ: “Bố thương kiểu của bố.”
Cho đến một ngày – khi anh dẫn bố đến buổi workshop “Gặp lại đứa trẻ trong bạn”.

Ban đầu, ông chỉ ngồi im lặng.
Không viết gì. Không nói gì.
Cho đến khi người hướng dẫn hỏi:

“Có ai ở đây chưa từng được bố mẹ ôm bao giờ không?”
Ông giơ tay.
Chậm rãi, chắc chắn.

Đọc tiếp “Câu chuyện người cha học cách ôm con lần đầu sau 30 năm”

Tôi đã hứa không giống mẹ – nhưng rồi tôi vẫn lặp lại

Tôi đã từng thề rằng: “Sau này, mình sẽ không bao giờ giống mẹ”

Tôi lớn lên trong một ngôi nhà không thiếu cơm ăn áo mặc – nhưng lại thiếu những điều rất nhỏ:
– Một cái ôm khi tôi buồn.
– Một lời bênh vực khi tôi bị hiểu lầm.
– Một lần được nói hết câu mà không bị ngắt ngang bằng sự phán xét.

Mẹ tôi nghiêm khắc, hay mắng, và luôn cho rằng:

“Nói nặng mới nhớ lâu.”
“Trẻ con mà, dễ dạy thì mới nên người.”

Tôi từng khóc thầm, từng giận mẹ đến tận sâu trong lòng.
Tôi từng thề:

“Mai này, nếu mình có con, mình sẽ không giống mẹ.
Mình sẽ dịu dàng. Sẽ lắng nghe. Sẽ không bao giờ làm con tổn thương.”

Và rồi, tôi làm mẹ.

Ban đầu, tôi cố gắng rất nhiều: đọc sách, học cách nuôi con theo phương pháp tích cực.
Tôi tưởng mình đã khác. Đọc tiếp “Tôi đã hứa không giống mẹ – nhưng rồi tôi vẫn lặp lại”

Gặp lại đứa trẻ trong bạn – qua một buổi viết thư và im lặng

Tôi từng tham gia rất nhiều buổi học về nuôi dạy con.
Nhưng buổi đặc biệt nhất… không dạy điều gì cả.
Nó chỉ mời tôi ngồi xuống – và viết một lá thư cho chính mình năm 7 tuổi.

Lúc đầu, tôi ngại.
“Viết ra rồi để làm gì?”
“Có ai đọc đâu.”
“Liệu có làm mình yếu đuối hơn không?”

Nhưng rồi tôi thử.
Tôi viết:

“Chào con – cô bé ngày xưa trong tớ.
Tớ xin lỗi vì đã bắt con phải gồng suốt bao năm.
Hôm nay, tớ ở đây. Tớ sẽ lắng nghe.”

Tôi viết – và tôi khóc.
Không phải vì đau.
Mà vì lần đầu tiên, tôi không cố mạnh mẽ.
Tôi không phải là mẹ. Không phải vợ. Không phải người lớn.
Tôi chỉ là một đứa trẻ – được ai đó ngồi lại cùng, không phán xét.

Buổi hôm ấy chỉ có vài người.
Không kịch bản. Không giáo trình.
Nhưng sau buổi đó – có người nhắn:

“Mình ngủ ngon hơn.”
“Mình đã ôm con dịu dàng hơn.”
“Mình muốn tổ chức thêm một buổi thế này cho bạn bè.”

Đọc tiếp “Gặp lại đứa trẻ trong bạn – qua một buổi viết thư và im lặng”