Tôi từng nghĩ: “Viết mấy thứ cảm xúc ấy có thay đổi được gì đâu”
Tôi là kiểu người lý trí.
Làm mẹ theo checklist, làm việc theo kế hoạch, và… cảm xúc cũng tự “thu xếp” cho ổn.
Khi nghe bạn rủ tham gia hành trình “21 ngày viết cho đứa trẻ bên trong”, tôi cười:
“Viết à? Cho ai đọc? Viết rồi được gì?”
Nhưng rồi, không hiểu sao, tôi vẫn in bộ đề bài ra.
Đêm đầu tiên, tôi viết vài dòng cho “cô bé 7 tuổi trong tôi” – rất ngượng ngập.
“Chào con, mẹ là chị – là phiên bản lớn của con.
Mẹ không biết phải nói gì… nhưng mẹ muốn ngồi bên con một lúc.”
Không có nước mắt. Không có cảm xúc lớn.
Chỉ là một cái chấm câu cuối cùng – rồi tôi gập sổ lại, đi ngủ.
Nhưng lạ thay, sáng hôm sau – tôi thấy mình nhìn con nhẹ hơn một chút.
Con làm đổ ly sữa, và tôi… không gắt.
Tôi chỉ nói:
“Ơ, mình cùng dọn nhé con.”
Đọc tiếp “Hành trình 21 ngày viết cho đứa trẻ bên trong – và điều kỳ diệu xảy ra”