Tôi bắt đầu viết – không phải vì giỏi, mà vì không chịu nổi nữa
Tôi từng là người mẹ “nóng ruột”:
– Dễ cáu khi con lề mề.
– Dễ gắt lên chỉ vì một câu hỏi lặp lại.
– Và thường thấy… tội lỗi sau mỗi lần mắng con.
Tôi không muốn như vậy.
Tôi yêu con. Tôi hiểu con còn nhỏ.
Nhưng tôi… cứ phản ứng như thế, hết lần này đến lần khác.
Một tối nọ, sau khi mắng con vì chuyện học, tôi vào phòng tắm và khóc.
Không to tiếng.
Chỉ là… nước mắt tự chảy khi nhìn gương.
Vì tôi thấy rõ trong mắt mình:
“Mình không ổn. Và mình đang lặp lại những điều từng làm mình đau.”
Tối đó, tôi lấy một cuốn sổ cũ.
Không đặt kỳ vọng.
Chỉ viết vài dòng:
“Hôm nay mẹ lại cáu. Nhưng mẹ thấy mệt. Không phải tại con.”
Và từ đó… tôi viết mỗi ngày.
Không để thành sách.
Không để ai khen hay.
Chỉ để chính mình đừng quên mình đã cảm thấy gì – và muốn khác đi thế nào.
Tôi không nghĩ mình sẽ thay đổi được nhiều.
Nhưng vài tuần sau, con hỏi tôi một câu khiến tim tôi khựng lại:
“Dạo này mẹ hay cười nhẹ hơn lúc mắng con nhỉ?”
Tôi không biết mình đã làm đau con bằng cách nào – cho đến khi đọc lại chính nhật ký của mình
Những dòng viết ban đầu – chỉ toàn giận, tủi, và tiếc
Tôi không đặt mục tiêu “chữa lành”.
Tôi chỉ viết mỗi tối, vài dòng. Có hôm chỉ đúng một câu.
“Hôm nay mệt, con hỏi nhiều quá, mẹ nổi cáu.”
“Lúc mắng con, mẹ thấy ánh mắt nó giống mình hồi nhỏ.”
“Lại nói ‘phiền’ mất rồi…”
Có hôm viết xong, tôi khép sổ lại – thấy tim mình nặng hơn.
Nhưng lạ là… sau vài ngày, tôi bắt đầu nhìn rõ hơn một điều:
Tôi không cáu vì con làm sai.
Tôi cáu vì mình mệt, vì mình lo, vì mình không được lắng nghe đủ.
Khoảnh khắc con nói: “Mẹ buồn thì mẹ cứ nói với con, mẹ đừng cáu” – tôi biết mình cần dừng lại
Hôm đó, tôi giận vì con làm bài chậm.
Tôi không la, nhưng thở dài và đóng cửa mạnh.
Một lát sau, con đi vào, ôm vai tôi và hỏi:
“Mẹ đang giận à?”
“Không phải vì con đúng không?”
“Mẹ buồn thì mẹ nói với con, mẹ đừng cáu nha…”
Tôi nhìn con – và thấy hình ảnh mình năm 8 tuổi.
Cũng từng hỏi mẹ như thế.
Cũng từng muốn mẹ nói thật – thay vì lạnh lùng hoặc nặng lời.
Lúc ấy, tôi không chỉ thấy thương con.
Tôi thấy… thương mình.
Tôi mở lại sổ nhật ký hôm đó – và lần đầu tiên viết không phải để xả, mà để ôm lại chính mình
“Hôm nay con an ủi mẹ.
Mẹ biết mình đang đổi khác – không phải vì mẹ giỏi hơn,
mà vì mẹ bắt đầu trung thực với cảm xúc của chính mình rồi.”
Tôi bắt đầu chữa lành bằng những điều nhỏ nhất – lặp lại mỗi ngày
Chỉ cần 5 câu hỏi – mỗi tối – và tôi dần dịu lại
Tôi không viết dài. Không viết hoa mỹ.
Chỉ giữ đúng một khung 5 dòng, mỗi tối:
-
Mình đã phản ứng thế nào hôm nay?
-
Cảm xúc thật sự lúc đó là gì?
-
Con đã phản ứng ra sao?
-
Có điều gì mình muốn nói với con nhưng chưa kịp?
-
Ngày mai mình muốn làm gì khác đi?
Ban đầu là vài nét gạch đầu dòng.
Sau đó, tôi viết nhiều hơn.
Không phải vì có hứng, mà vì… tôi thấy nhẹ hơn mỗi lần viết xong.
Tôi bắt đầu quan sát thay vì phản ứng
Một hôm con đổ nước ra sàn.
Phản xạ cũ trỗi lên: định la, định lắc đầu.
Nhưng rồi, trong đầu tôi vang lại dòng viết từ đêm hôm trước:
“Hôm qua nói ‘vụng’ làm con sợ. Mình thấy ánh mắt con chùng xuống.”
Tôi dừng.
Thay vì mắng, tôi nói:
“Con ơi, mình lấy khăn nhé. Trượt chân là đau đấy.”
Con quay sang nhìn tôi – có gì đó nhẹ lại trong ánh mắt.
Tôi biết, tôi vừa không làm tổn thương con thêm một lần nữa.
Tôi tập xin lỗi – và nói thật khi cảm xúc không ổn
Không phải lúc nào tôi cũng kiểm soát tốt.
Có hôm tôi vẫn mắng, vẫn gắt.
Nhưng giờ, tôi biết nói:
“Lúc nãy mẹ hơi lớn tiếng, mẹ xin lỗi.”
“Hôm nay mẹ mệt, nên khó chịu – không phải vì con đâu.”
“Mẹ đang lo, mẹ sẽ thở sâu rồi nói chuyện tiếp với con sau nhé.”
Những câu ấy – ban đầu gượng gạo.
Nhưng sau vài tuần – trở thành “chốt an toàn” giúp tôi giữ lại kết nối với con, kể cả sau một sai sót.
Tôi không còn kỳ vọng “phải đổi khác nhanh” – mà học cách kiên nhẫn với chính mình
Trước kia, mỗi khi lỡ cáu, tôi sẽ dằn vặt:
“Sao mình lại làm vậy nữa rồi?”
“Chữa lành gì mà vẫn nóng?”
Nhưng rồi tôi học được một điều từ chính cuốn nhật ký của mình:
Tiến bộ không phải là không sai – mà là sai ít hơn, sai có ý thức, và biết quay lại.
Viết mỗi ngày – cũng là cách tôi học cách tự ôm lấy mình
Khi không ai ở đó, tôi viết.
Khi thấy mình không đủ tốt, tôi viết.
Khi muốn buông, tôi viết.
Viết không để “bắt mình phải tích cực”,
mà để nói thật với bản thân:
“Mình đang mệt. Mình cũng là người. Và mình vẫn xứng đáng được yêu – kể cả hôm nay chưa làm tốt.”
Tôi không thay đổi nhanh – nhưng tôi đang đổi khác thật
Con không còn lo lắng mỗi khi tôi im lặng – mà bắt đầu tin rằng mẹ đang cố gắng
Trước đây, khi tôi giận, con thường rút vào một góc, không dám lại gần.
Giờ thì khác.
Một lần tôi thở dài sau khi làm rơi đồ, con đến gần, hỏi nhỏ:
“Mẹ có cần ôm không?”
Tôi ôm con – và thấy nghèn nghẹn.
Không phải vì buồn,
mà vì biết rằng: con cảm nhận được mẹ đang thật lòng sống với cảm xúc của mình, không còn đổ lên con.
Gia đình tôi không êm mọi lúc – nhưng có những khoảng lặng an toàn hơn trước
Chồng tôi cũng thấy tôi khác.
Không phải do tôi vui vẻ hơn, mà do… tôi ít lên giọng hơn.
Tôi biết nói:
“Hôm nay em cần yên tĩnh một chút.”
“Chuyện này em sẽ viết ra rồi nói sau, giờ em chưa ổn.”
Những câu nhỏ ấy – giữ cho nhà tôi bớt tổn thương không cần thiết.
Tôi không làm được hết – nhưng tôi không bỏ mình lại nữa
Viết nhật ký không khiến tôi thành “người mẹ tuyệt vời” ngay lập tức.
Nhưng nó giúp tôi:
– Thấy mình đang đi đâu.
– Biết mình vừa làm gì.
– Và nhất là… không lặp lại sai lầm trong vô thức.
Chữa lành không cần phải bắt đầu bằng một điều lớn – chỉ cần đủ thật mỗi ngày
Tôi từng nghĩ: phải học khóa nọ, đọc sách kia, phải thay đổi lớn lao thì mới gọi là “đang chữa lành”.
Nhưng hóa ra…
Một dòng viết buổi tối.
Một lời xin lỗi đến kịp.
Một phút dừng lại khi giận.
Một ánh mắt nhìn con như đang nhìn lại chính mình.
Tất cả – đều là chữa lành.
Khi bạn viết xuống mỗi ngày – bạn sẽ thấy mình không còn phản ứng mù mờ như trước
Bạn thấy mình dừng lại sớm hơn.
Bạn nói ít hơn – nhưng thật hơn.
Bạn không cần kiểm soát con – mà học cách lắng nghe chính mình.
Và rồi, bạn nhận ra:
Chính sự đều đặn, nhỏ nhẹ và kiên nhẫn ấy…
đã âm thầm chữa lành những điều bạn tưởng đã chai sạn trong tim mình từ rất lâu rồi.
Mỗi trang nhật ký bạn viết – là một bước dịu dàng trở về với chính mình
Nếu bạn từng ngồi xuống cuối ngày và viết lại cảm xúc,
Nếu bạn từng nhận ra mình đang lặp lại điều cũ – rồi chọn làm khác đi ngày mai,
thì bạn đã bắt đầu một hành trình rất sâu – dù không ai nhìn thấy.
👉 Hãy chia sẻ một đoạn nhật ký, một dòng nhận thức, hay một thay đổi nhỏ bạn đã kiên trì duy trì mỗi ngày – tại:
http://nuoicondungcach.org
Vì có thể, sự đều đặn lặng lẽ của bạn – chính là điều tiếp sức cho một người mẹ, người cha khác đang học cách dịu lại từng chút một.