“Bố chưa từng ôm con, vì ngày xưa… bố cũng chưa từng được ôm”
Anh kể về cha mình bằng một giọng đều đều – không oán trách, không giận dữ.
“Bố tôi là người ít nói, nghiêm khắc, thương theo kiểu ‘lo đủ là được’.”
Suốt tuổi thơ, anh chưa từng được nghe câu “bố yêu con”.
Không một cái ôm. Không một cái xoa đầu.
Tình thương của bố được đo bằng…
– những lần đưa đón đi học.
– những bữa cơm nấu sẵn khi mẹ vắng nhà.
– những câu dặn dò ngắn gọn: “Cẩn thận. Nhớ về sớm.”
Và anh đã chấp nhận điều đó như một lẽ thường.
Tự nhủ: “Bố thương kiểu của bố.”
Cho đến một ngày – khi anh dẫn bố đến buổi workshop “Gặp lại đứa trẻ trong bạn”.
Ban đầu, ông chỉ ngồi im lặng.
Không viết gì. Không nói gì.
Cho đến khi người hướng dẫn hỏi:
“Có ai ở đây chưa từng được bố mẹ ôm bao giờ không?”
Ông giơ tay.
Chậm rãi, chắc chắn.
Và rồi ông nói – câu khiến cả phòng im lặng:
“Tôi không ôm con được… vì ngày xưa, tôi cũng chưa từng được ôm.”
Người cha ấy đã ngoài 60.
Còn người con – ngồi cạnh – vừa cúi đầu, vừa khóc.
Không phải vì giận.
Mà vì thương.
Vì… cuối cùng cũng hiểu.
“Bố không ôm con được… vì chưa ai từng ôm bố”
Một buổi workshop – và một câu nói khiến không khí đông cứng lại
Khi người hướng dẫn mời mọi người viết thư cho đứa trẻ bên trong,
ông – người cha ngoài 60 tuổi – chỉ ngồi im.
Cây bút đặt trên giấy hơn 10 phút mà không một nét chữ.
Mặt ông căng, môi mím chặt, tay run nhẹ.
Rồi ông ngẩng lên, giọng khàn:
“Tôi không biết viết gì cả.
Bố mẹ tôi ngày xưa không ôm tôi. Không hỏi tôi. Không nói gì với tôi.
Tôi lớn lên mà chưa từng nghe câu ‘bố yêu con’.”
Không ai trong phòng cười.
Chỉ có những đôi mắt đỏ lên.
Vì hầu hết chúng tôi – đều đã từng sống với một người cha giống vậy.
Người con – người đã dẫn ông đến buổi workshop – cúi đầu, lặng im.
Rồi rất khẽ, anh nói:
“Con hiểu rồi.
Con đã trách bố vì chưa từng ôm con…
Nhưng giờ con hiểu… bố cũng không biết bắt đầu từ đâu.”
Tình thương không mất đi – nhưng nếu không được học cách thể hiện, nó sẽ bị chôn vùi
Bao năm qua, ông đã yêu con theo cách ông biết:
– lo tiền học.
– sửa xe khi hỏng.
– đưa con đi khám khi sốt cao.
– và luôn dặn: “Ráng lên, đàn ông không được yếu.”
Không phải ông không thương.
Chỉ là… tình yêu ấy không có hình hài.
Không lời. Không ôm. Không cái vỗ vai.
Và rồi, ngay hôm đó – trong một căn phòng nhỏ, điều chưa từng xảy ra suốt 30 năm… đã xảy ra
Sau vài phút im lặng, người con quay sang, mở vòng tay ra và nói:
“Bố muốn ôm con không?
Con không cần bố đúng…
Chỉ cần bố dám làm khác.”
Ông ngập ngừng.
Rồi – như ai đó trong ông bật mở –
ông đứng lên, bước tới, và… lần đầu tiên trong 30 năm – ôm con trai mình.
Sau cái ôm đầu tiên – ông bắt đầu học lại cách làm cha, từ đầu
Không cần phải nói nhiều – chỉ cần dám hiện diện thật sự
Sau buổi workshop hôm đó, người cha không thay đổi ngay lập tức.
Ông vẫn ít nói. Vẫn hay mím môi khi ngồi.
Nhưng… ánh mắt ông khác.
Ông bắt đầu để ý đến những điều nhỏ.
Khi con trai bước vào phòng, ông ngước nhìn và gật đầu chào – điều mà trước đó ông hiếm khi làm.
Khi con kể chuyện, ông không chen vào khuyên – mà chỉ lắng nghe đến hết.
Một hôm, ông gọi điện và nói:
“Bố đang đọc cuốn ‘Cha mẹ tỉnh thức’ mà con gửi. Không hiểu hết, nhưng thấy hay.”
Con trai ông bật cười.
Không phải vì điều gì to tát,
mà vì – lần đầu tiên – bố đang thật lòng muốn hiểu.
Từ chỗ không dám chạm, ông bắt đầu tập lại từng cử chỉ kết nối
Ban đầu, là đặt tay lên vai con.
Lần sau, là một cái nắm tay thật.
Rồi dần dần, ông biết ôm con trai mà không lúng túng, không gồng.
Một cái ôm ngắn – nhưng đủ ấm.
Có hôm, khi con trai về muộn sau một chuyến công tác, ông mở cửa và nói:
“Về là tốt rồi. Ăn chưa?
Lát bố lấy nước ấm cho ngâm chân.”
Câu nói ấy, với người ngoài nghe qua tưởng đơn giản,
nhưng với người con – nó như một bản nhạc chưa từng vang lên suốt tuổi thơ.
Người cha cũng bắt đầu học cách ôm đứa trẻ bên trong chính mình
Ông viết thư.
Không dài, không hoa mỹ.
Chỉ vài dòng, nguệch ngoạc, nhiều lỗi chính tả.
“Gửi thằng bé năm 6 tuổi.
Hồi đó mày bị đòn mà không ai hỏi có đau không.
Giờ tao biết rồi. Đau lắm.
Và xin lỗi – vì tao đã im lặng suốt.”
Ông không đọc thư đó cho ai nghe.
Chỉ gấp lại, để trên bàn.
Nhưng sau hôm đó, ông nói với vợ:
“Hồi đó em cực… mà anh không đỡ được gì.
Giờ anh sẽ học lại – để còn ôm cả em nữa.”
Không ai già đến mức không thể dịu dàng lại
Tôi không biết người cha ấy có thể duy trì việc “học lại” bao lâu.
Nhưng tôi biết – kể từ sau cái ôm đầu tiên ấy, ông đã không còn là người cha cũ.
Ông không cố trở nên “đáng yêu”.
Chỉ cần thật – và dám hiện diện.
Và với đứa con đã từng chỉ nhận được “lo” mà không có “lắng” –
điều đó là đủ để bắt đầu một chương mới.
Tình cha con không cần lại từ đầu – chỉ cần nối lại từ chỗ đã dừng
Con trai không còn chỉ “kính trọng” – mà bắt đầu thực sự cảm nhận được tình yêu của cha
Từ sau cái ôm đầu tiên, người con không còn thấy cha là “một bức tường lạnh”.
Thay vào đó, là một người cha…
– Vẫn ít nói,
– Vẫn ngồi lặng sau bữa cơm,
nhưng thỉnh thoảng sẽ hỏi:
“Hôm nay công việc thế nào?”
Hay chỉ đơn giản là:
“Lâu rồi chưa đi dạo chung ha?”
Và điều quan trọng nhất:
Con trai ông đã thôi tự ôm lấy mình mỗi khi cần tình thương.
Vì bây giờ, con biết – mình có thể quay về, và có người chờ.
Gia đình nhỏ bắt đầu mềm lại – bằng một điều chưa từng được gọi tên: Sự hiện diện ấm áp
Không còn tiếng gắt gỏng.
Không còn khoảng cách vô hình giữa cha và con.
Không ai nhắc đến chuyện “hồi xưa” nữa – vì bây giờ đã có bây giờ.
Người vợ nói nhỏ một lần:
“Mấy nay thấy ông khác.
Nhẹ lại, mà thương hơn.
Không cần nhiều lời – chỉ cần như vậy, là đủ rồi.”
Người cha không làm lại tuổi thơ cho con – nhưng ông đã không để quá khứ tiếp tục lặp lại
Có thể, ông không ôm con khi con còn nhỏ.
Nhưng giờ đây, ông ôm – với ý thức, với tình cảm, với trách nhiệm của một người muốn khác đi.
Và điều ấy – đủ mạnh để chữa lành một tuổi thơ thiếu vắng,
và đủ nhẹ – để làm ấm cả những ngày về sau.
Một cái ôm không làm lại quá khứ – nhưng có thể thay đổi mãi mãi tương lai
Người cha ấy không học cách ôm con từ nhỏ.
Không học cách nói yêu thương.
Không học cách thể hiện cảm xúc.
Nhưng ông đã dám bắt đầu – từ nơi ông từng bị bỏ quên:
Nơi một đứa trẻ 6 tuổi không được hỏi han, không được ôm, không được giữ lại khi đau.
Không ai là quá già để học lại cách yêu thương – theo cách mà mình chưa từng nhận được
Bạn không cần là người cha hoàn hảo.
Chỉ cần là một người cha biết dừng lại và nói:
“Bố chưa từng biết… nhưng bố sẵn sàng học.”
Và bạn không cần một quá khứ êm đẹp để bắt đầu chữa lành,
chỉ cần một hiện tại đủ tỉnh thức – để chọn không lặp lại.
Một cái ôm – dù muộn – vẫn luôn kịp.
Vì cái ôm ấy… không chỉ dành cho con,
mà còn cho đứa trẻ năm xưa trong chính bạn – người từng chờ đợi điều đó cả một đời.
Có thể bạn chưa từng được ôm – nhưng bạn có thể là người bắt đầu cái ôm đầu tiên
Nếu bạn lớn lên trong im lặng,
nếu cha bạn chưa từng nói lời yêu,
nếu bạn vẫn mang trong mình khoảng cách chưa bao giờ được lấp đầy…
Thì hôm nay, bạn có thể là người thay đổi điều đó.
Không cần lời to tát.
Chỉ cần một cái nhìn, một cái chạm, một cái ôm – đủ thật.
👉 Hãy chia sẻ hành trình của bạn – hay cái ôm đầu tiên bạn từng dũng cảm trao đi – tại:
http://nuoicondungcach.org
Biết đâu, một câu chuyện giản dị bạn viết ra…
sẽ là động lực để ai đó ngoài kia học cách ôm con,
trước khi thời gian trôi qua quá nhanh.