Tôi đã hứa không giống mẹ – nhưng rồi tôi vẫn lặp lại

Tôi đã từng thề rằng: “Sau này, mình sẽ không bao giờ giống mẹ”

Tôi lớn lên trong một ngôi nhà không thiếu cơm ăn áo mặc – nhưng lại thiếu những điều rất nhỏ:
– Một cái ôm khi tôi buồn.
– Một lời bênh vực khi tôi bị hiểu lầm.
– Một lần được nói hết câu mà không bị ngắt ngang bằng sự phán xét.

Mẹ tôi nghiêm khắc, hay mắng, và luôn cho rằng:

“Nói nặng mới nhớ lâu.”
“Trẻ con mà, dễ dạy thì mới nên người.”

Tôi từng khóc thầm, từng giận mẹ đến tận sâu trong lòng.
Tôi từng thề:

“Mai này, nếu mình có con, mình sẽ không giống mẹ.
Mình sẽ dịu dàng. Sẽ lắng nghe. Sẽ không bao giờ làm con tổn thương.”

Và rồi, tôi làm mẹ.

Ban đầu, tôi cố gắng rất nhiều: đọc sách, học cách nuôi con theo phương pháp tích cực.
Tôi tưởng mình đã khác.

Cho đến một ngày…
Con tôi cúi đầu sau một lỗi nhỏ, thì thầm:

“Con biết rồi. Mẹ mắng con nữa đi, giống như bà ngoại ngày xưa mắng mẹ…”

Tôi chết lặng.

Tôi đã không hét to.
Tôi không đánh.
Nhưng bằng ánh mắt, giọng điệu, và những câu nói quen thuộc – tôi đã làm điều y như mẹ từng làm với tôi.

Table of Contents

Khoảnh khắc tôi thấy mình trở thành “mẹ của mình” – và con là chính tôi năm xưa

Một câu nói buột miệng – và một ánh mắt khiến tôi bàng hoàng

Tối hôm đó, con làm đổ ly sữa lên bàn học.
Tôi đang mệt, vừa dọn, vừa cáu, rồi lỡ buông ra câu:

“Con làm cái gì cũng hậu đậu!”

Ngay khi dứt lời, tôi thấy con giật mình.
Con đứng sững, mặt cúi gằm, tay bấu vào vạt áo.
Rồi con nói, không nhìn tôi:

“Mẹ giận thì mắng đi. Mắng nhiều cũng quen rồi…”

Tim tôi chùng xuống.
Câu nói đó, tôi đã từng thốt ra với mẹ mình – năm 9 tuổi.
Ngay tại chỗ đứng của con, trong một lần tôi làm vỡ chén và bị quát.

Ký ức đó ùa về – rõ mồn một.
Tôi thấy mình bé lại, đứng trong căn bếp chật, nghe tiếng mẹ lớn tiếng.
Và giờ đây, tôi lại là người đứng ở phía mẹ.
Tôi đã trở thành người mà mình từng sợ – từng giận – từng thề không giống.

Tôi không làm đau con bằng roi vọt – mà bằng cách lặp lại đúng vết thương cũ

Tôi đã từng nghĩ chỉ cần không đánh, không chửi thề, không nhục mạ – là đủ khác.
Nhưng hóa ra…
Một ánh nhìn thất vọng.
Một câu nói thiếu kiên nhẫn.
Một cái lắc đầu lặp đi lặp lại.
Cũng đủ để một đứa trẻ tin rằng:

“Mình là vấn đề.”
“Mình phiền phức.”
“Mình làm mẹ buồn.”

Tôi đã không hét vào mặt con.
Nhưng tôi đã nói lại nguyên văn những điều mẹ từng nói với tôi – bằng giọng nhỏ hơn, nhưng sắc hơn.

Tôi tưởng mình đang dạy con – nhưng thật ra đang lặp lại chính xác điều mình từng đau

Và điều khiến tôi sợ nhất, không phải là tôi giống mẹ,
mà là… tôi đang để con lớn lên trong chính cảm giác mà tôi từng trải qua – và chưa từng được chữa lành.

Tôi không muốn xin lỗi muộn – tôi muốn dừng lại, ngay lúc này

Tôi không còn đổ lỗi cho mẹ – tôi bắt đầu nhìn lại chính mình

Đêm hôm đó, sau khi con ngủ, tôi ngồi một mình trong ánh đèn bếp.
Câu nói của con vang lên trong đầu:

“Mắng nhiều cũng quen rồi…”
Tôi đã nói y hệt như thế với mẹ.
Và mẹ tôi đã im lặng.

Tôi không còn muốn sống tiếp cái vòng lặp đó.
Tôi không muốn con tôi cũng trở thành người lớn luôn thấy mình sai, luôn gồng để được yêu.

Tôi bắt đầu tìm kiếm.
Không phải cách dạy con – mà là cách hiểu chính mình.

Tôi đăng ký chuỗi thư “Ám ảnh tuổi thơ con” – và lần đầu tiên, tôi hiểu vì sao mình hay giận

Từng lá thư như đang viết cho chính tôi.
Tôi không còn thấy giận mình – mà thấy thương.
Vì tôi nhận ra:

“Mỗi khi tôi cáu với con – là một phần tổn thương chưa lành trong tôi đang phản ứng.”

Tôi tập viết thư cho đứa trẻ bên trong mình.
Viết cho cô bé từng bị mắng vì làm sai, từng bị so sánh, từng phải “ngoan để được yêu”.

Tôi tập dừng lại – và nói khác đi

Mỗi khi con mắc lỗi, thay vì buông một câu quen thuộc, tôi tự hỏi:

“Nếu đây là tôi lúc 8 tuổi – tôi muốn nghe gì?”
Và tôi bắt đầu nói:
“Con làm rơi rồi hả? Mình cùng dọn nhé.”
“Mẹ thấy con đang bối rối. Không sao, mình nói chuyện sau.”

Lần đầu tiên con nhìn tôi như thể… con không sợ.
Không phòng thủ.
Không xấu hổ.
Chỉ đơn giản là được giữ lại.

Tôi học cách nói lời xin lỗi với con – và cả với mẹ mình

Tôi nói với con:

“Hôm trước mẹ nói nặng lời. Mẹ không nên thế.
Mẹ đang học lại – để không làm đau con nữa.”

Con không nói gì.
Chỉ ôm lấy tôi – rất chặt.
Tôi biết, dù muộn – nhưng tôi đã dừng đúng lúc.

Tôi cũng gọi cho mẹ.
Không phải để trách.
Chỉ để nói:

“Mẹ à, con đã hiểu vì sao mẹ từng hay mắng.
Nhưng con sẽ làm khác – để con gái con không phải lớn lên giống con.”

Giọng mẹ im rất lâu. Rồi chỉ đáp:

“Ừ. Nếu con làm khác được… thì mẹ mừng.”

Tôi tạo một bảng viết nhỏ trong nhà – dành riêng cho những lúc tổn thương trỗi dậy

Tôi ghi lên đó 3 câu:

  1. “Đây là giọng của ai?”

  2. “Con đang cần gì – và mình đang sợ gì?”

  3. “Mình không cần lặp lại.”

Mỗi khi tôi thấy mình chuẩn bị cáu, tôi đọc lại.
Tôi không dừng được mọi lúc.
Nhưng tôi đang dừng sớm hơn. Nhẹ hơn. Và thật hơn.

Tôi không hoàn hảo hơn – nhưng con tôi không còn phải sợ tôi

Con không né tránh nữa – mà bắt đầu tin rằng: con được yêu cả khi sai

Trước kia, mỗi lần bị mẹ mắng, con hay lùi bước, cúi đầu, thu mình lại.
Giống hệt như tôi đã từng.

Giờ đây, con vẫn có lúc làm đổ sữa, bày bừa, vùng vằng.
Nhưng sau đó, con quay lại, ôm mẹ và nói:

“Lúc nãy con hơi quá. Mẹ buồn không?”

Tôi gật đầu – rồi nói thật:

“Có buồn – nhưng mẹ ở đây. Mình cùng sửa.”

Và lần đầu tiên, tôi không thấy mình thắng, cũng không thấy thua.
Tôi chỉ thấy: mình vừa không làm đau một đứa trẻ – như mình từng bị đau.

Tôi không còn cố trở thành “người mẹ tốt hơn mẹ tôi” – tôi chỉ muốn trở thành mẹ của chính mình

Tôi học cách chăm sóc chính mình.
Ăn chậm lại. Ngủ đủ hơn. Không ôm hết mọi việc trong nhà.
Tôi không còn cứng rắn mọi lúc – mà dám yếu đuối khi cần.
Vì tôi biết:

“Nếu tôi không tử tế với chính mình – tôi cũng chẳng thể dịu dàng với con.”

Gia đình tôi bắt đầu lành lại – không ồn ào, không lý thuyết

Không có gì kỳ diệu.
Chỉ là những buổi tối bớt la mắng.
Những câu xin lỗi đến kịp lúc.
Những cái ôm nhiều hơn.
Và một người mẹ – dám dừng lại đúng lúc để không lặp lại điều từng khiến mình tổn thương.

Không phải ai làm cha mẹ cũng có thể làm tốt ngay – nhưng ai cũng có thể dừng lại để không làm đau tiếp

Tôi từng rất sợ mình giống mẹ.
Rồi lại rất sợ… mình không đủ khác.

Nhưng giờ tôi hiểu:
Không ai có thể làm lại tuổi thơ của mình.
Nhưng ai cũng có thể chọn không lặp lại nó lên con.

Chỉ cần một người trong gia đình đủ tỉnh thức – là đủ để thay đổi hướng đi

Tôi không cần “hơn” mẹ.
Tôi không cần “chứng minh” gì với quá khứ.
Tôi chỉ cần hiểu rằng mình đang có một cơ hội – để làm khác.

Và cơ hội ấy bắt đầu từ khoảnh khắc mình dừng lại,
nhìn thẳng vào nỗi đau cũ,
và nhẹ nhàng nói:

“Cảm ơn vì đã cho tôi bài học. Nhưng tôi sẽ không lặp lại nữa.”

Không dễ. Nhưng không muộn.

Nếu bạn từng giật mình vì đang lặp lại đúng những điều mình từng ghét… bạn không đơn độc

Có rất nhiều người mẹ, người cha – từng lớn lên trong tổn thương,
từng thề sẽ không giống bố mẹ mình.
Nhưng rồi, giữa mỏi mệt và áp lực, họ lại vô tình lặp lại điều cũ.

Nếu hôm nay bạn đủ dũng cảm để nhìn lại,
để dừng lại,
để chọn một cách khác – thì hành trình chữa lành đã bắt đầu rồi đó.

👉 Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn – khoảnh khắc bạn nhận ra, khoảnh khắc bạn dừng lại – tại:
http://nuoicondungcach.org

Bởi mỗi lời kể thật – đều có thể trở thành tấm gương giúp ai đó nhận ra họ cũng đang lặp lại… và có thể chọn lại.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *