Gặp lại đứa trẻ trong bạn – qua một buổi viết thư và im lặng

Tôi từng tham gia rất nhiều buổi học về nuôi dạy con.
Nhưng buổi đặc biệt nhất… không dạy điều gì cả.
Nó chỉ mời tôi ngồi xuống – và viết một lá thư cho chính mình năm 7 tuổi.

Lúc đầu, tôi ngại.
“Viết ra rồi để làm gì?”
“Có ai đọc đâu.”
“Liệu có làm mình yếu đuối hơn không?”

Nhưng rồi tôi thử.
Tôi viết:

“Chào con – cô bé ngày xưa trong tớ.
Tớ xin lỗi vì đã bắt con phải gồng suốt bao năm.
Hôm nay, tớ ở đây. Tớ sẽ lắng nghe.”

Tôi viết – và tôi khóc.
Không phải vì đau.
Mà vì lần đầu tiên, tôi không cố mạnh mẽ.
Tôi không phải là mẹ. Không phải vợ. Không phải người lớn.
Tôi chỉ là một đứa trẻ – được ai đó ngồi lại cùng, không phán xét.

Buổi hôm ấy chỉ có vài người.
Không kịch bản. Không giáo trình.
Nhưng sau buổi đó – có người nhắn:

“Mình ngủ ngon hơn.”
“Mình đã ôm con dịu dàng hơn.”
“Mình muốn tổ chức thêm một buổi thế này cho bạn bè.”

Và thế là…
Tôi bắt đầu nghĩ:
Tại sao không tạo ra những không gian như vậy – cho bất kỳ ai từng lớn lên chưa kịp lành lại?

Table of Contents

Một chiếc ghế, một tờ giấy, và những giọt nước mắt đã chờ rất lâu mới được rơi

Không ai ép ai phải khóc – nhưng rồi nước mắt cứ tự trào ra

Trong buổi workshop đầu tiên tôi tổ chức, có 12 người.
Chúng tôi không gọi nhau là “cha mẹ”, không gọi là “người lớn”, không cần kể quá khứ.
Chúng tôi chỉ ngồi thành vòng tròn, cùng nhau hít thở – và được mời viết một lá thư cho “đứa trẻ trong mình”.

Không ai được yêu cầu “chia sẻ”.
Nhưng rồi, sau 15 phút viết trong im lặng, có người giơ tay.

Chị nói:

“Tôi viết xong rồi.
Tôi không biết mình sẽ đọc hết hay không.
Nhưng tôi muốn được nghe giọng mình đọc câu này ra…”

Và chị bắt đầu run giọng:

“Cô bé 8 tuổi à, hôm đó không phải lỗi của con.
Con không đáng bị đánh. Con không phải đồ phiền phức.
Con chỉ cần được ôm.”

Chị khóc. Không gào. Chỉ lặng lẽ run.
Rồi đến người thứ hai. Người thứ ba.
Có người chỉ ôm mặt. Có người không viết mà chỉ cầm giấy, nắm chặt như ôm lại một phần trong tim.

Tôi nhận ra: không cần dạy điều gì – chỉ cần giữ không gian đủ an toàn để người ta được là thật

Trong buổi đó, không ai dạy “kỹ năng làm cha mẹ”.
Không có slide.
Chỉ có những trái tim rất người – được ngồi lại cạnh phần mềm yếu nhất trong mình.

Và tôi hiểu:
Chữa lành không cần nhiều kỹ thuật.
Chỉ cần có nơi để ta không còn phải gồng – và có ai đó sẵn sàng ở bên.

Tôi bắt đầu tạo không gian cho người khác – như cách tôi từng ao ước được giữ lại

Sau buổi workshop đầu tiên, có nhiều người hỏi:

“Chị tổ chức tiếp nhé?”
“Em muốn làm một buổi như thế cho nhóm bạn thân – được không?”
“Em chưa từng học trị liệu, liệu có thể dẫn được không?”

Tôi trả lời:
“Không cần là chuyên gia. Chỉ cần có mặt – bằng cả trái tim.”

Và từ đó, tôi bắt đầu viết lại những gì mình đã làm – để bất kỳ ai cũng có thể tổ chức một buổi “Gặp lại đứa trẻ trong bạn” đơn giản, chân thật và sâu sắc.

Hướng dẫn tổ chức một buổi workshop “Gặp lại đứa trẻ trong bạn”

Số lượng người tham dự lý tưởng: 6–15 người

  • Có thể là bạn bè thân, nhóm cha mẹ, hội sách, nhóm học online.

  • Có thể làm offline tại nhà, quán cà phê yên tĩnh, hoặc online qua Zoom.

Thời lượng: 1.5 – 2 giờ

Chuẩn bị:

  • Không gian yên tĩnh, đủ ấm và riêng tư.

  • Ghế ngồi vòng tròn, có giấy viết, bút, khăn giấy.

  • Một bản nhạc nhẹ nếu muốn mở lúc viết.

  • Người dẫn giữ vai trò “giữ không gian” chứ không “dạy”.

Cấu trúc buổi workshop:

Chào nhau – Giới thiệu mục đích (~5 phút)

“Hôm nay, chúng ta không học điều gì cả.
Chúng ta chỉ ngồi lại – để gặp một phần mình từng quên mất.”

Thiền dẫn nhẹ (hoặc gợi tưởng) (~5–10 phút)

“Hãy nhắm mắt, tưởng tượng bạn đang ngồi cạnh chính mình năm 5–8 tuổi.
Con bé ấy đang ở đâu? Mặc gì? Có nói gì không? Cảm xúc ra sao?”

Viết thư cho đứa trẻ bên trong (~20–30 phút)

  • Gợi ý mở đầu:

    • “Chào con – cô bé/cậu bé năm xưa…”

    • “Tớ xin lỗi vì đã không ở bên con khi…”

    • “Giờ tớ đã lớn, và tớ đang quay lại giữ con.”

  • Không yêu cầu viết hay. Chỉ cần thật. Không ai kiểm tra.

Mời chia sẻ (tự nguyện) (~30 phút)

  • Có thể mời ai muốn đọc thư lên tiếng.

  • Lắng nghe, không góp ý, không phân tích.

  • Có thể ôm nhau, hoặc chỉ cần ngồi cạnh.

Viết một lời hứa cho chính mình hiện tại (~10 phút)

“Từ hôm nay, mình sẽ…”
“Mình không còn cần phải…”
“Mình sẽ học cách…”

Kết thúc bằng một vòng chia tay nhẹ nhàng

  • Ai muốn có thể nói 1 từ mô tả cảm xúc.

  • Không khuyến khích “kết luận lớn”. Cứ để mọi điều tự lan tỏa.

Tôi không chỉ giúp người khác viết – mà chính tôi cũng là người được chữa lành mỗi lần ngồi xuống

Mỗi buổi workshop là một lần tôi gặp lại một phần trong chính mình

Dù là người dẫn, tôi cũng luôn chuẩn bị sẵn một tờ giấy cho riêng mình.
Và tôi nhận ra – mỗi lần viết thư mới, tôi lại chạm đến một vết thương cũ khác.
Không đau đớn – mà nhẹ.
Như ai đó đặt tay lên ngực mình và nói:

“Ừ, chuyện đó đã qua. Nhưng mình vẫn ở đây.”

Tôi không còn phải giấu giếm cảm xúc.
Không phải gồng để “dẫn dắt tốt”.
Tôi chỉ đơn giản là một người đang viết – bên cạnh những người cũng đang viết lại tuổi thơ của chính họ.

Con tôi không biết mẹ mình từng tổn thương – nhưng con cảm được sự thay đổi

Trước đây, tôi dễ nổi nóng, dễ bị kích hoạt.
Bây giờ, khi con sai, tôi thấy lòng mình… mềm hơn.
Tôi không cố làm điều đúng. Tôi chỉ… ngồi gần con hơn.

Có hôm, con làm vỡ chén, nhìn tôi đầy lo sợ.
Tôi đến gần, đặt tay lên vai con và nói:

“Con có sao không?”
Và con bật khóc, ôm tôi.

Tôi biết – mình vừa giữ lại đứa trẻ trước mặt,
vì đã biết cách giữ lại đứa trẻ bên trong mình.

Tôi không còn thấy mình nhỏ bé – vì tôi biết mình có thể giữ không gian cho người khác lớn lên

Mỗi người rời buổi workshop với đôi mắt ươn ướt nhưng ấm.
Không ai cười thật to. Không ai nói lời hô hào.
Chỉ là những cái ôm siết chặt – và những câu thủ thỉ:

“Cảm ơn vì không ai cười khi mình yếu đuối.”

Chúng ta không cần trở thành ai đó “rất lành” – chỉ cần đủ an toàn để không bỏ rơi chính mình

Có thể bạn từng nghĩ:
“Mình chưa đủ giỏi để chữa lành cho ai.”
“Mình không biết dẫn dắt hay tổ chức gì cả.”
Nhưng chị ơi,
chúng ta không cần là người chữa lành – chỉ cần là người ở lại.

Ở lại bên một đứa trẻ đang run rẩy trong chính mình.
Ở lại bên một người bạn vừa bật khóc khi viết xong bức thư đầu tiên.
Ở lại – không để sửa, không để dạy – mà chỉ để nói bằng hiện diện:

“Tôi thấy bạn. Và tôi vẫn ở đây.”

Một workshop tốt không phải là buổi đầy đủ nhất – mà là nơi người ta không cần đeo mặt nạ

Nếu bạn từng đi qua tuổi thơ nhiều chông chênh,
Nếu bạn từng mong có ai đó hiểu được cảm xúc mình từng giấu…
thì có thể, chính bạn – lại là người đầu tiên tạo ra nơi mà điều đó trở thành sự thật.

Một tờ giấy. Một cây bút. Một căn phòng đủ lặng.
Và vài trái tim đang đi tìm lại sự dịu dàng đã từng đánh mất.

Bạn không cần là chuyên gia – chỉ cần là người chịu ngồi lại thật lòng

Nếu bạn từng viết thư cho chính mình thời bé,
Nếu bạn từng ước có một không gian nơi người lớn cũng được yếu mềm…
thì có lẽ, đã đến lúc bạn tạo ra điều đó – cho chính mình và cho người khác.

👉 Hãy thử tổ chức một buổi “Gặp lại đứa trẻ trong bạn”.
Chỉ cần 2–3 người bạn thân, một căn phòng yên tĩnh, và những lá thư chưa viết.
Và nếu bạn muốn lan toả điều này đến nhiều người hơn nữa –
hãy kể lại trải nghiệm của bạn tại:
http://nuoicondungcach.org

Một buổi ngồi xuống – có thể không thay đổi cả thế giới,
nhưng sẽ thay đổi thế giới bên trong một con người.
Và như thế… là đủ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *