Tôi không cần hoàn hảo – tôi chọn yêu mình trước tiên

Tôi từng nghĩ: nếu cố thêm chút nữa, mọi thứ sẽ ổn hơn

Tôi từng tin rằng:
– Làm mẹ giỏi là phải làm được hết.
– Mỗi ngày trôi qua cần có đủ ba bữa cơm lành, nhà cửa gọn gàng, con cái đúng giờ, bài vở chỉn chu.
– Còn mệt, cáu, buồn, lộn xộn… thì là do mình chưa cố đủ.

Tôi đã sống như vậy – đều đặn, chăm chỉ, và kiệt sức.
Mỗi khi nhìn thấy bát chưa rửa, con chưa học, đồ chưa gấp…
là một phần trong tôi cảm thấy mình “chưa xứng đáng” với danh xưng làm mẹ.

Cho đến một ngày, khi đang cắm cúi làm, con gái bước đến hỏi:

“Mẹ ơi, sao mẹ không bao giờ nghỉ?
Mẹ mệt lắm mà mẹ vẫn gồng, con thấy thương.”

Tôi lặng người.
Tôi tưởng mình đang cho con một tấm gương tốt.
Nhưng hóa ra, tôi đang cho con thấy một người mẹ không biết yêu mình – chỉ biết cố.

Tối hôm đó, tôi ngồi xuống, viết một dòng trong nhật ký:

“Mình không cần hoàn hảo nữa.
Mình cần được yêu – bởi chính mình – ngay cả khi chưa làm được gì cả.”

Table of Contents

Tôi đã gồng quá lâu – đến mức quên mất mình từng thích thở sâu

Một cái bát vỡ – và một câu nói khiến tôi thấy chính mình đang nứt ra từng mảnh

Tối hôm đó, tôi vừa đi làm về, nấu cơm, dọn nhà, soạn đồ học cho con.
Chồng chưa về, con gái làm rơi bát.
Tiếng vỡ không lớn – nhưng lòng tôi… vỡ theo.

Tôi gắt lên:

“Làm ơn đừng thêm việc cho mẹ nữa được không!”

Con đứng khựng lại.
Không khóc, không phản ứng.
Chỉ nói nhỏ một câu:

“Tại mẹ mệt, chứ không phải tại con đúng không?”

Tôi đứng yên.
Câu nói ấy nhẹ – nhưng như một cái gương lật úp:
Tôi thấy một người mẹ mà tôi không muốn trở thành:
một người đang cố làm mọi thứ hoàn hảo,
nhưng lại để lại những vết nứt trong lòng con – vì chính sự kiệt sức của mình.

Tôi không giận con – tôi giận chính mình vì luôn tự ép bản thân

Tôi nhớ lại cả chuỗi ngày:
– Vừa rửa bát vừa giảng bài cho con.
– Vừa mệt vừa cố chơi với con để “không mang cảm xúc tiêu cực”.
– Vừa khóc trong nhà tắm, vừa lau khô nước mắt để ra ngoài tươi cười.

Tôi không cho phép mình nghỉ.
Không cho phép mình kêu.
Và vô thức, tôi cũng không cho phép con được sai, được chậm, được mệt – vì chính tôi đã sống như thế với bản thân mình.

Tôi từng nghĩ: mình là mẹ – thì không được phép buông

Nhưng khoảnh khắc đó – khi con hỏi:

“Mẹ mệt chứ gì?”
Tôi gật đầu.
Lần đầu tiên, trước mặt con – tôi thừa nhận:
“Mẹ mệt. Và mẹ không muốn gồng nữa.”

Con ôm tôi – không nói gì.
Nhưng tôi biết – cái ôm đó là điều con đã chờ rất lâu:
một người mẹ biết mệt, dám mệt, và không ép cả nhà phải sống theo tiêu chuẩn hoàn hảo.

Tôi bắt đầu tập buông – từng chút một, như đang trả lại hơi thở cho chính mình

Buông việc đầu tiên: Danh sách “phải làm” mỗi ngày

Tôi từng có một danh sách dài:
– 6h dậy, nấu ăn, tập thể dục
– 7h: chuẩn bị cho con
– 12h tranh thủ làm việc nhà
– 20h: dạy con học, đọc truyện
– 22h: viết nhật ký “tích cực”…

Càng gạch được nhiều mục, tôi càng “thấy mình có giá trị.”
Nhưng cũng càng… xa mình.

Tôi bắt đầu bỏ bớt từng việc.
Không phải vì lười.
Mà vì tôi hỏi lại:

“Việc này xuất phát từ yêu thương – hay từ sợ bị đánh giá?”

Khi gạch bớt “việc phải làm”, tôi thấy mình… thở đều hơn.
Và con thì… thấy mẹ dịu hơn.

Tôi tập nói thật – với chính mình trước, rồi mới đến người khác

Tôi nói với con:

“Hôm nay mẹ mệt, mẹ cần nghỉ.”
“Mẹ hơi gắt hồi nãy, mẹ xin lỗi.”
“Mẹ đang học cách yêu mình trước – để không làm tổn thương ai vì kiệt sức nữa.”

Tôi viết vào sổ:
– “Mình đã làm đủ rồi.”
– “Không cần làm hết hôm nay.”
– “Không cần hoàn hảo để được yêu.”

Những dòng đơn giản ấy, lặp đi lặp lại mỗi tối –
giống như một lời ru nhỏ, đưa tôi trở về làm bạn với chính mình.

Tôi tạo một ‘góc yêu mình’ – không ai được đụng vào

Một chiếc ghế nhỏ bên cửa sổ.
Một tấm khăn tôi thích.
Một cuốn sách, vài cây bút màu, và nến thơm.

15 phút mỗi tối – tôi ngồi đó. Không dọn. Không dạy. Không cố gắng.
Chỉ… ngồi chơi. Ngồi yên. Ngồi thật.

Con thấy và hỏi:

“Mẹ đang chơi à?”
Tôi mỉm cười:
“Ừ. Mẹ đang chơi với mẹ.”

Tôi nhận ra: khi tôi yêu mình đúng – tôi không còn mong ai khác “làm mình đủ”

Không còn buồn khi chồng quên lời cảm ơn.
Không còn cáu khi con chưa giúp việc nhà.
Không còn thấy thiếu khi một ngày không được “khen ngợi.”

Vì tôi biết:

“Mình không cần hoàn hảo –
mình chỉ cần tử tế với chính mình trước.”

Và điều bất ngờ nhất là: khi tôi buông – mọi người trong nhà lại gắn kết hơn

Tôi không nhắc.
Nhưng con tự dọn sách.
Chồng tự rửa bát.
Ai cũng nhẹ hơn – như thể bầu không khí trong nhà bớt căng lại…
vì người “siết chặt nhất” đã chịu buông.

Khi tôi không còn cố gắng làm mẹ hoàn hảo – tôi bắt đầu trở thành người mẹ thật

Con không còn nhìn mẹ với ánh mắt dè chừng – mà với sự gần gũi nhiều hơn

Tôi vẫn nhớ rất rõ một buổi tối, khi tôi vừa gấp chăn cho con xong, con hỏi:

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ có nghỉ chưa?”
Tôi cười, đáp:
“Có. Mẹ đã nằm một chút rồi.”
Con nhẹ nhàng nói:
“Vậy mẹ có thể nằm cạnh con thêm không? Chỉ là nằm chơi thôi.”

Trước đây, tôi từng nghĩ nằm chơi là lãng phí thời gian.
Giờ thì tôi biết – đó là lúc kết nối sâu sắc nhất, không cần dạy dỗ, không cần hiệu quả.

Tôi không cần hoàn hảo – tôi chỉ cần thật lòng và ở lại với chính mình

Trước đây, tôi nghĩ rằng:
– Làm mẹ tốt là làm được hết.
– Yêu con là không được phép mệt.
– Muốn gia đình hạnh phúc thì bản thân phải “chỉnh chu mọi mặt”.

Giờ thì tôi hiểu:
Yêu thương bắt đầu từ việc cho phép mình được là người – không phải là siêu nhân.
Được thở, được buông, được nghỉ – mà không thấy có lỗi.

**Con không cần một người mẹ giỏi toàn diện –

con chỉ cần một người mẹ biết mỉm cười khi mình chưa làm được gì cả**

Tôi chọn yêu mình trước tiên.
Không phải vì ích kỷ – mà vì tôi hiểu:
Nếu mình trống rỗng, thì không thể rót gì lành ra cho con.
Nếu mình cứ sống để gồng, thì sớm muộn gì, con cũng học theo cách sống ấy – và lại tiếp tục chu kỳ “phải đủ mới được yêu”.

Tôi chọn làm khác.
Từ một ngày nhẹ hơn.
Từ một câu tử tế với chính mình.
Từ một cái thở dài – mà không thấy xấu hổ.

Chồng tôi cũng bắt đầu chậm lại – không phải vì tôi nhắc, mà vì tôi truyền được điều ấy bằng chính sự hiện diện của mình

Không còn những câu “sao anh không giúp?”,
mà thay bằng:

“Em sẽ làm phần của em, phần còn lại nếu chưa xong cũng không sao.”

Tôi thấy anh đỡ căng. Tôi thấy tôi đỡ mỏi.
Chúng tôi không “chia việc” nhiều như trước – nhưng lại chia sẻ với nhau nhiều hơn.

Còn tôi – lần đầu sau nhiều năm – thấy mình không phải sống trong trạng thái “phấn đấu để xứng đáng” nữa

Tôi bắt đầu ngủ ngon hơn.
Ăn chậm lại.
Nói ít hơn – nhưng thật hơn.

Và trong gương mỗi sáng, tôi thấy một người mẹ không hoàn hảo…
nhưng thật sự đang sống, đang yêu – và đang đủ đầy từ bên trong.

Bạn không cần hoàn hảo – bạn chỉ cần bắt đầu thương mình trước

Nếu bạn từng mệt đến mức quên mất mình từng thích gì,
Nếu bạn từng ôm cả gia đình mà quên ôm lấy chính mình,
Nếu bạn đang học cách thở sâu, buông bớt, và mỉm cười dù chưa xong việc…

👉 Hãy chia sẻ hành trình của bạn – một khoảnh khắc buông gánh, một câu nói bạn từng viết cho chính mình, hoặc một thay đổi nhỏ khiến lòng bạn nhẹ lại – tại:
http://nuoicondungcach.org

Biết đâu, điều bạn đang học cách làm hôm nay – chính là điều một người mẹ khác đang chờ được truyền cảm hứng để bắt đầu.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *