Con từng hỏi: “Ba mẹ thương con mà sao hay giận nhau vậy?”
Chúng tôi đều yêu con.
Chồng tôi là người trầm tính, tôi thì nhanh nhạy, nhạy cảm – và… dễ tổn thương.
Tôi thường la con, rồi lại khóc vì thấy mình làm sai.
Chồng tôi thường im lặng – rồi cũng khó chịu vì “em nhạy cảm quá.”
Chúng tôi không phải là cặp vợ chồng “lạnh nhạt” – nhưng vẫn luôn có một khoảng cách không thể gọi tên.
Khi có con, mọi thứ càng rõ hơn:
– Tôi muốn con cảm xúc, nhưng lại gắt mỗi khi con làm sai.
– Anh muốn con bản lĩnh, nhưng lại rút lui mỗi khi con cần ôm.
Một tối nọ, sau bữa cơm, con – khi đó mới 6 tuổi – nói:
“Con biết ba mẹ thương con…
Nhưng sao ba mẹ cứ giận nhau hoài? Con buồn lắm.”
Tôi nhìn anh. Anh nhìn tôi.
Không ai nói gì. Nhưng tôi biết,
chúng tôi vừa được con soi chiếu bằng câu hỏi đau nhất – và thật nhất.
Chúng tôi không thiếu tình yêu với con.
Nhưng chính vết thương chưa lành của hai người lớn đã khiến tình yêu ấy không đến được với con một cách trọn vẹn.
Và tối hôm đó, thay vì tranh cãi hay im lặng,
chúng tôi cùng nói:
“Hay là… mình bắt đầu học lại cách thương – cùng nhau?”
Chúng tôi không cố ý làm con buồn – nhưng tổn thương chưa lành thì vẫn chảy máu qua thế hệ
Một lần con khóc – và cả hai chúng tôi đều… không biết làm gì
Hôm đó, con về nhà, tức tưởi khóc vì bị bạn thân trêu trước lớp.
Tôi thì đang mệt. Chồng thì đang dở tay dọn bếp.
Tôi nói:
“Trẻ con mà, mai là quên thôi.”
Anh nói:
“Phải mạnh mẽ lên chứ con. Có gì đâu mà khóc.”
Con im bặt. Lau nước mắt.
Rồi chạy vào phòng đóng cửa.
Tôi định nói thêm vài câu “an ủi”, nhưng… tim tôi chùng xuống.
Vì chính tôi cũng từng bị mẹ gạt đi cảm xúc như thế.
Và chồng tôi – sau này kể lại – cũng từng bị cha dạy rằng:
“Khóc là yếu. Đừng làm ba xấu hổ.”
Đó không phải là lần đầu – nhưng là lần đầu chúng tôi cùng cảm thấy: mình đang lặp lại điều từng làm mình đau
Chúng tôi nhìn nhau.
Không giận nhau – mà… nghẹn.
Không ai sai.
Chỉ là… cả hai đều đang nuôi con bằng cách mà mình từng được “nuôi để sống sót” – chứ chưa phải để được là chính mình.
Đêm đó, khi con đã ngủ, chúng tôi ngồi lại – lần đầu không để cãi nhau, mà để nói thật
Tôi kể rằng: tôi hay phản ứng vì tôi từng không được ai hỏi “em ổn không?”
Anh kể rằng: anh thường lặng im vì hồi nhỏ, nói ra cũng chẳng ai nghe – rồi còn bị mắng vì “yếu đuối”.
Chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu.
Không sửa nhau. Không phân tích.
Chỉ lặng lẽ nhận ra:
Chúng tôi đều có những đứa trẻ bên trong còn chưa được ôm.
Và hôm nay, đứa trẻ thật ngoài đời – con gái chúng tôi – đang phải gánh cảm xúc của cả hai.
Chúng tôi không bắt đầu bằng việc “nuôi con đúng” – mà bằng việc học lại cách ở bên nhau
Chúng tôi đặt tên cho hành trình ấy là: “Mỗi tuần một lần nhìn lại”
Không to tát. Không khóa học đắt tiền.
Chỉ là mỗi tối thứ Bảy, sau khi con ngủ, chúng tôi ngồi với nhau 30 phút.
Không để bàn chuyện chi tiêu. Không để góp ý nhau.
Mà để trả lời 3 câu hỏi:
-
Tuần này em (hoặc anh) đã cảm thấy thế nào?
-
Có điều gì em mong được người kia lắng nghe?
-
Có điều gì em tự thấy mình đã làm tốt?
Lúc đầu còn ngại.
Có tuần bỏ lỡ.
Nhưng dần dần, nó trở thành một “chốt an toàn” trong hôn nhân –
nơi cả hai được nói thật, không sợ bị giảng dạy hay đánh giá.
Chúng tôi cùng viết nhật ký – nhưng không đọc của nhau
Mỗi người có một cuốn riêng.
Viết ra những câu kiểu như:
– “Hôm nay mình giận con không phải vì con – mà vì công việc quá tải.”
– “Mình thấy buồn khi bị so sánh – và nhận ra đó là nỗi sợ cũ từ thời đi học.”
– “Mình đã kịp dừng lại hôm nay. Mừng vì điều nhỏ ấy.”
Không ai bắt ai viết đẹp, viết dài.
Nhưng đôi khi, một trong hai sẽ nói:
“Tối nay, em có đoạn này muốn đọc cho anh nghe…”
Và thế là, một cánh cửa nhỏ lại mở ra – từ phía bên trong.
Chúng tôi tạo “giờ cảm xúc gia đình” – để con được chứng kiến cha mẹ cũng đang học làm người
Mỗi tối Chủ Nhật, sau bữa tối, cả nhà dán ba tờ giấy lên tủ lạnh:
– “Hôm nay mình vui nhất khi…”
– “Mình cảm thấy buồn (hoặc lo) khi…”
– “Ngày mai, mình sẽ…”
Không ai sửa.
Không ai buộc ai nói.
Chỉ dán giấy. Đọc. Gật đầu. Và ôm nhau nếu ai đó rưng rưng.
Khi một người học cách chữa lành – đã khó. Khi cả hai cùng học – là một hành trình đầy thử thách nhưng vô cùng xứng đáng
Không phải lúc nào chúng tôi cũng bình tĩnh.
Không phải cứ học là không sai.
Nhưng điều khác biệt lớn nhất là: chúng tôi biết dừng lại. Biết xin lỗi. Biết ôm. Biết cùng nhau bắt đầu lại – thay vì trách cứ.
Và từ đó, một điều kỳ diệu xảy ra:
Không chỉ chúng tôi tốt hơn – mà con bắt đầu khác đi.
Con không cần sống trong sợ sai – mà bắt đầu sống trong được giữ lại
Con gái tôi không còn giấu cảm xúc – mà dám nói: “Hôm nay con thấy buồn”
Trước kia, con thường im lặng mỗi khi bị trách.
Giờ thì khác.
Có hôm con nói:
“Lúc nãy mẹ nói lớn, con thấy sợ. Nhưng con biết mẹ thương con.”
Tôi ôm con.
Rồi đáp lại bằng sự thật lòng:
“Mẹ xin lỗi vì để cảm xúc lấn át. Cảm ơn con đã nói với mẹ.”
Chồng tôi cũng đã biết cúi xuống ôm con sau khi nói nặng.
Không còn câu “ba không cố ý” để biện minh.
Chỉ là một cái ôm, một lời:
“Ba sai rồi. Lần sau mình cùng học lại nhé.”
Chúng tôi không còn thấy nhau như hai người cố làm đúng – mà như hai người đang học lại cách thương
Chúng tôi không còn “tranh thủ lúc con ngủ để trách nhau”.
Chúng tôi tranh thủ… để lắng nghe nhau.
Không còn cố làm người kia thay đổi.
Chỉ cố hiện diện đủ đầy hơn – để cả ba người trong nhà được là chính mình.
Và tôi biết: con không cần một gia đình hoàn hảo – mà cần một nơi con được ở lại, kể cả khi cha mẹ vẫn đang học làm người lớn
Chúng tôi vẫn sai.
Nhưng sai xong, chúng tôi dừng.
Chúng tôi cùng sửa – thay vì một người cố gắng, một người im lặng.
Và con – chính là người đầu tiên hưởng được điều ngọt lành từ lựa chọn ấy.
Chữa lành không phải là đích đến – mà là một hành trình cùng đi, từng bước một
Trước đây, tôi nghĩ:
Chỉ cần một người cha hoặc mẹ tỉnh thức là đủ.
Giờ tôi hiểu:
Khi cả hai cùng chữa lành, cùng thật lòng nhìn lại, cùng học lại cách thương – thì con không còn phải “cân bằng thay” cho ai cả.
Đứa trẻ trong mỗi người lớn được ôm.
Và đứa trẻ thật sự – con – được sống trong một bầu không khí nhẹ hơn, lành hơn.
Chúng ta không cần cùng đúng – chỉ cần cùng chọn ở lại
Một người nghe. Một người nói.
Một người giận. Một người thở.
Một người mệt. Một người nắm tay.
Và rồi đổi vai.
Và rồi hiểu nhau hơn.
Và rồi con thấy:
“Gia đình là nơi cảm xúc không bị trốn tránh, và thương nhau là việc cùng học – không ai giỏi ngay từ đầu.”
Nếu bạn và người bạn đời đang cùng học lại cách thương – con bạn sẽ cảm nhận được điều ấy rõ nhất
Không phải bằng lý thuyết.
Không phải bằng hình ảnh đẹp.
Mà bằng ánh mắt dịu hơn, cái ôm lâu hơn, và cách cha mẹ cùng nhau dừng lại khi tổn thương xuất hiện.
👉 Nếu bạn từng cùng người đồng hành bước vào hành trình chữa lành – dù còn lúng túng, vụng về…
hãy chia sẻ một khoảnh khắc, một thay đổi, hoặc một bài học hai người cùng nhận ra – tại:
http://nuoicondungcach.org
Vì có thể, câu chuyện nhỏ của bạn hôm nay…
sẽ là tia hy vọng cho một gia đình khác – nơi tình yêu vẫn còn, chỉ cần được mở lại đúng cách.