Một buổi tối, sau khi con tôi ngủ, tôi ngồi một mình ở góc bàn.
Không mở máy tính, không cầm điện thoại.
Chỉ có một tờ giấy trắng và cây bút.
Và tôi bắt đầu viết:
“Gửi cha,
Con không biết bức thư này có đến được với cha hay không.
Nhưng con cần viết – để những điều trong lòng con được bước ra ngoài…”
Tôi viết không ngắt nghỉ.
Không sửa câu. Không nghĩ lý lẽ.
Chỉ viết – như đang mở một cánh cửa đã khép chặt suốt mấy chục năm.
Rồi, khi gấp lại lá thư ấy,
Tôi in thêm một bản – và để nó trong chiếc hộp gỗ nhỏ của con trai.
Không nói gì.
Chỉ để con tự tìm thấy. Đọc tiếp “Tôi viết thư cho cha tôi – và con trai cũng đọc nó”