Lời cha chưa từng nói – tôi nói với con mỗi ngày

“Bố tự hào về con” – lời cha chưa từng nói với tôi, nhưng tôi nói với con mỗi ngày

Buổi tối hôm đó, con rón rén đưa cho tôi một bức vẽ nguệch ngoạc.
Là hình hai cha con đứng dưới mưa, tôi cầm ô che cho con.
Mà kỳ lạ là… trời hôm đó đâu có mưa, và tôi cũng không nhớ mình từng che ô kiểu ấy.

Tôi nhìn con. Con nhìn tôi – có gì đó trong ánh mắt như đang chờ đợi.
Tôi mỉm cười, ôm con vào lòng và nói:

“Bố tự hào về con.”

Con cười rạng rỡ, dụi đầu vào vai tôi.
Không cần ai dạy, tôi biết – khoảnh khắc đó đã gieo trong con một điều rất lớn.

Và bất chợt, tôi thấy trong tim mình dậy lên một điều rất nhỏ – mà cũng rất lớn:
Tiếc.

Tôi từng lớn lên mà không bao giờ được nghe điều đó

Suốt cả thời thơ ấu, tôi chưa một lần được nghe cha mình nói rằng ông tự hào về tôi.
Dù tôi học giỏi. Dù tôi ngoan. Dù tôi luôn cố gắng làm “đúng”.
Cái tôi nhận được là những cái gật đầu khẽ, những lời nhắc nhở “phải cố hơn”, và ánh mắt lạnh lùng khi tôi làm sai.

Cha tôi là người ít nói.
Có thể ông cũng thương, cũng quan tâm – theo cách của ông.
Nhưng ông không bao giờ nói ra.
Và tôi – như bao đứa trẻ khác – không thể tự diễn giải yêu thương từ im lặng.

Tôi từng đứng trên sân khấu nhận phần thưởng, chỉ mong có một ánh mắt tự hào nhìn mình từ dưới khán đài.
Nhưng cha không đến.
Và khi về nhà, cũng không có một câu chúc mừng.
Chỉ có một câu quen thuộc:

“Ừ. Cố gắng nữa nhé.”

Tôi lớn lên, luôn thấy mình chưa đủ.
Dù làm tốt, tôi vẫn nghĩ: “Giá mà mình hơn nữa, giỏi hơn nữa, bố sẽ vui…”
Rồi khi trưởng thành, tôi mang theo niềm tin sai lệch ấy – vào học hành, công việc, tình yêu.
Luôn nghĩ mình phải xứng đáng mới được yêu.

Và có những lúc tôi giận cha.
Không phải vì ông làm điều gì sai.
Mà vì ông đã không nói những điều mà tôi khao khát được nghe nhất.

Chính vì thế… khi tôi làm cha, tôi đã tự nhủ:

“Con tôi sẽ không phải sống trong chờ đợi như tôi từng sống.”
“Tôi sẽ nói ra – những lời mà cha tôi chưa từng nói.
Không chỉ một lần. Mà mỗi ngày.”

Tôi học cách nói ra – những lời cha chưa từng nói

Nói “Bố tự hào về con” nghe thì đơn giản.
Nhưng với tôi, lần đầu tiên nói điều đó lại nghẹn như có gì chặn nơi cổ họng.

Tôi đã từng là đứa trẻ chờ mãi một lời cha chưa từng nói, nên khi trở thành cha, việc học nói ra trở thành một hành trình.

Tôi bắt đầu từ những điều nhỏ

Không đợi đến khi con làm gì “to tát” hay “xứng đáng”, tôi chọn nói điều ấy vào những khoảnh khắc nhỏ:

  • Khi con giúp mẹ rửa bát.

  • Khi con chia phần đồ chơi cho em.

  • Khi con vẽ một bức tranh dù màu sắc không đúng gì cả.

Tôi ngồi xuống, nhìn vào mắt con và nói:

“Bố tự hào về con.”
“Bố thấy con đã cố gắng rất nhiều.”
“Con làm điều này rất ấm lòng đấy.”

Lúc đầu, con ngỡ ngàng.
Rồi mỉm cười.
Dần dần, tôi thấy con dám thử, dám sai, dám nói ra nỗi lòng mình hơn.

Mỗi lần nói là một lần tôi chữa lành chính mình

Điều kỳ diệu là – không chỉ con lớn lên từ những lời đó, mà tôi cũng dần hồi phục.

Mỗi lần tôi nói: “Bố tự hào về con”, là một lần tôi xoa dịu đứa trẻ từng cô đơn trong mình.
Đứa trẻ đó – từng cố gắng làm bố vui, nhưng chưa một lần được khen.
Tôi nhận ra:

Những lời cha chưa từng nói – nếu không được hóa giải, sẽ trở thành khoảng lặng đầy tổn thương trong thế hệ sau.

Tôi học lại vai trò người cha – không từ sự nghiêm khắc, mà từ kết nối

Tôi thôi bắt con phải giỏi để “xứng đáng với tình thương”.
Thay vào đó, tôi tập trung hiện diện, lắng nghe, và phản hồi bằng lời nói nuôi dưỡng.

Không còn là những câu kiểu:

“Làm vậy không được.”
“Bố dạy bao nhiêu lần rồi?”

Mà là:

“Con muốn bố giúp không?”
“Lần này mình chưa làm được, không sao cả. Cố thêm chút nhé.”
“Bố thấy con đang học hỏi rất tốt đấy.”

Lời cha chưa từng nói – giờ đây, tôi nói mỗi ngày.
Không phải vì con cần nghe…
Mà vì cả hai chúng tôi đều cần điều đó để lớn lên, và để bình an hơn trên hành trình làm người.

Khi tôi nói điều đó mỗi ngày, con và tôi đều lớn lên hơn

Con mạnh mẽ hơn – không phải vì được dạy, mà vì được công nhận

Tôi không còn thấy con run rẩy khi sai nữa.
Trước đây, chỉ cần làm rơi ly nước hay làm sai một phép toán, con sẽ nhìn tôi với ánh mắt lo sợ – như thể đang chờ một cơn mắng mỏ.

Nhưng giờ, con nói:

“Bố ơi, hôm nay con làm bài toán sai. Nhưng con sẽ làm lại lần nữa.”
Và tôi đáp:
“Bố tự hào vì con đã dám thử. Không phải ai cũng dám bắt đầu lại như con đâu.”

Chỉ một câu – mà tôi thấy vai con thả lỏng, mắt con sáng lên.

Tôi biết:
Chính những lời cha chưa từng nói – khi được nói ra đúng lúc, có thể thay đổi cách một đứa trẻ tin vào chính mình.

Con bắt đầu kể cho tôi nghe – không phải vì bị hỏi, mà vì tin rằng sẽ được lắng nghe

Tôi từng là một người cha luôn hỏi con “Học được mấy điểm?”, “Có ngoan không?” – nhưng thật ra chẳng biết gì về thế giới nội tâm của con.

Giờ đây, con kể với tôi:

  • Về một bạn mới con gặp trong sân trường.

  • Về nỗi buồn khi bị hiểu lầm.

  • Về việc con thấy vui vì được mẹ khen bữa nay gấp chăn đẹp.

Tôi chỉ ngồi đó. Không bình luận. Không giảng đạo.
Tôi chỉ nói:

“Bố thích được nghe con kể. Cảm ơn con đã chia sẻ.”

Cái ôm của con sau mỗi lần trò chuyện như ngắn – nhưng chạm rất sâu.

Tôi cũng lớn lên – từ người cha lúng túng thành người cha đủ dịu dàng

Tôi từng nghĩ làm cha là phải mạnh, phải dạy, phải nghiêm.
Nhưng giờ, tôi hiểu:

Làm cha là học cách hiện diện – bằng một trái tim mềm, không phải bằng quyền lực cứng.

Vợ tôi từng nhìn tôi vuốt tóc con và nói:

“Em chưa từng thấy ánh mắt con bình yên đến vậy.”

Tôi cười – không vì tôi đã “làm cha tốt”, mà vì cuối cùng, tôi trở thành người cha mà tôi từng cần.

Lời cha chưa từng nói – giờ là cây cầu kết nối hai thế hệ

Mỗi “Bố tự hào về con” tôi nói ra – không chỉ là lời dành cho con,
mà còn là lá thư hồi âm muộn màng gửi đến chính tôi – khi còn là một đứa trẻ.

Đứa trẻ ấy giờ không còn lạc lõng nữa,
vì mỗi ngày, nó được nghe điều nó từng khao khát…

…qua chính miệng mình, khi nói với con.

Mỗi đứa trẻ đều cần được nghe lời cha chưa từng nói

Tôi viết ra những dòng này – không phải vì tôi giỏi làm cha,
mà vì tôi đã từng làm con.

Một đứa trẻ lớn lên trong sự im lặng.
Một người đàn ông tưởng rằng không cần ai khen, không cần ai công nhận – cho đến khi lần đầu tiên nói:

“Bố tự hào về con.”
và thấy trái tim mình mềm ra như chưa từng được sống đúng với nó.

Nếu bạn cũng từng lớn lên mà không được nghe điều ấy,
nếu bạn vẫn còn lúng túng trong việc thể hiện yêu thương với con,
thì tôi chỉ muốn nói với bạn một điều:

Bạn không cần làm điều gì lớn lao.
Chỉ cần nói ra – điều mà bạn từng cần nghe nhất.

Nó có thể là:

  • “Bố yêu con.”

  • “Bố tự hào vì con đã cố gắng.”

  • “Con không cần hoàn hảo – chỉ cần là chính mình.”

Đừng để con bạn lớn lên rồi mới hiểu rằng,
sự công nhận không phải là phần thưởng – mà là dưỡng chất cho lòng tin.

Và cũng đừng chờ đến khi bạn “biết cách làm cha” mới bắt đầu.
Vì thật ra – chỉ cần bạn dám nói lời cha bạn chưa từng nói,
là bạn đã khác đi rồi.

Bạn có thể bắt đầu – bằng một lời cha chưa từng nói

Nếu bạn từng chờ đợi một lời từ cha mà chưa bao giờ đến…
Nếu bạn đang học cách làm cha nhưng vẫn thấy vụng về…
Thì có lẽ, hôm nay là ngày bạn có thể bắt đầu một điều mới.

Chỉ cần một câu.
Một lời chưa từng được nói với bạn – nhưng giờ bạn có thể nói với con mình.

“Bố tự hào về con.”
“Bố thấy con thật đáng yêu – dù hôm nay con có hơi sai.”
“Bố yêu con – không cần điều kiện.”

👉 Mời bạn viết lại lời chưa từng được nghe đó,
và chia sẻ câu chuyện của mình tại:
🌱 http://nuoicondungcach.org

Biết đâu, câu chuyện của bạn – lại chữa lành cho chính bạn, và cho một người cha khác đang lặng lẽ học cách yêu con.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *