Hôm ấy, tôi đã đánh con.
Không nhiều, chỉ một cái roi vào tay vì con làm đổ bát cơm trong bữa ăn.
Con không khóc.
Con không bỏ chạy hay gào lên.
Con chỉ ngước lên nhìn tôi – ánh mắt không giận, không oán… mà đầy im lặng.
Rồi con hỏi một câu – bằng giọng rất nhẹ:
“Bố có từng bị đánh như con không?”
Tôi chết lặng.
Câu hỏi đó không đòi câu trả lời.
Nó là một tấm gương – soi thẳng vào ký ức tôi từng cố quên.
Tôi thấy chính mình, năm 7 tuổi, đứng trong góc nhà sau một lỗi nhỏ,
run rẩy chờ đòn roi từ bố – và tự nhủ rằng:
“Sau này mình sẽ không đánh con như vậy.”
Thế mà giờ đây, tôi lại đứng ở chính vị trí ấy.
Tay cầm roi. Tim nóng giận. Và con đang nhìn tôi – bằng đôi mắt của chính tôi ngày xưa.
Tôi đã từng bị đánh – và từng thề sẽ không lặp lại điều đó
Tuổi thơ của tôi đầy những hình phạt.
Mỗi sai lầm nhỏ đều đổi lại bằng đòn.
Bố tôi gọi đó là “dạy con nên người”.
Hàng xóm, họ hàng cũng bảo: “Phải đánh thì nó mới sợ.”
Tôi từng tin điều đó là đúng.
Cho đến khi lớn lên – và nhận ra:
Nỗi sợ ấy không dạy tôi trưởng thành.
Nó chỉ dạy tôi… giấu lỗi. Câm nín. Và lùi xa khỏi cha mình.
Tôi nhớ cảm giác vừa khóc vừa tự lau nước mắt – không vì đau, mà vì không được ai hiểu mình.
Tôi nhớ những lần thầm ước giá như bố ôm mình sau trận đòn, nhưng điều đó chưa từng xảy ra.
Tôi nhớ… và tôi từng hứa:
“Khi mình có con, mình sẽ không làm vậy.”
Nhưng rồi tôi vẫn làm.
Trong cơn nóng giận, tôi quên mất những điều từng làm mình đau nhất.
Tôi để bản năng phản ứng thắng lý trí tỉnh thức.
Và tôi đã lặp lại một vòng luẩn quẩn mà chính tôi từng muốn chấm dứt.
Khi con hỏi:
“Bố có từng bị đánh như con không?”
Tôi không biết trả lời thế nào.
Vì nếu nói “có” – thì tôi đang thừa nhận mình đang làm điều mà mình biết là sai.
Mà nếu nói “không” – thì tôi đang nói dối cả con và chính mình.
Tôi không nói gì lúc đó.
Chỉ quỳ xuống, đặt tay lên vai con và thì thầm:
“Ba xin lỗi.”
Và trong khoảnh khắc đó, tôi biết – tôi không thể tiếp tục dạy con bằng điều đã từng làm chính tôi tổn thương.
Tôi quyết định dừng lại – và làm khác đi điều từng làm mình tổn thương
Tôi nói với con: “Ba cũng từng bị đánh – và ba không muốn con phải như vậy”
Tối hôm đó, tôi không ngủ được.
Câu hỏi của con vẫn lặp lại trong đầu như một hồi chuông cảnh tỉnh:
“Bố có từng bị đánh như con không?”
Tôi nghĩ về tuổi thơ của mình – về những tổn thương tôi từng nuốt vào.
Và tôi biết: nếu tôi không dừng lại,
thì sau này, chính con tôi cũng sẽ ngồi giữa đêm như tôi,
tự hỏi: “Tại sao bố mình lại làm vậy?”
Sáng hôm sau, tôi đến bên con.
Ngồi xuống, nhìn vào mắt con, và nói bằng giọng thật chậm:
“Ba cũng từng bị đánh – nhiều lần.
Và ba biết… nó không giúp ba hiểu điều gì cả – ngoài việc phải sợ người mình yêu.”
“Ba không muốn con phải lớn lên trong cảm giác đó.
Từ nay, nếu con sai – mình sẽ cùng ngồi lại, cùng tìm cách sửa, chứ không phải đánh nữa.”
Con không trả lời.
Nhưng con gật đầu.
Và tôi biết – tôi vừa đặt một viên gạch đầu tiên cho một cây cầu mới.
Tôi học lại cách làm cha – bằng sự hiện diện, không phải quyền lực
Tôi đọc. Tôi học. Tôi quan sát.
Tôi biết mình không thể thay đổi thói quen trong một ngày,
nhưng tôi có thể thay đổi thái độ – từ hôm nay.
Tôi học cách dừng lại trước khi tức giận.
Hít sâu.
Và hỏi:
“Con đang thấy điều gì khó khăn?”
“Mình có thể cùng nghĩ cách xử lý không?”
Tôi không cố gắng để con “sợ mình”.
Tôi cố gắng để con tin rằng mình luôn có thể đến bên tôi – cả khi đúng lẫn khi sai.
Tôi không còn dùng quá khứ để biện minh – mà dùng nó để cảnh tỉnh
Tôi từng nghĩ:
“Tôi cũng từng bị đánh mà có sao đâu.”
Nhưng giờ, mỗi khi ý nghĩ đó xuất hiện, tôi tự hỏi lại:
“Thật sự là không sao… hay mình đã quen với nỗi đau đến mức không còn cảm nhận được nữa?”
Bố có từng bị đánh như con không?
Câu hỏi ấy không chỉ dành cho tôi – mà cho cả một thế hệ những người cha.
Chúng ta từng bị đánh.
Chúng ta từng đau.
Và giờ – chúng ta có quyền chọn không truyền lại điều đó cho con.
Khi tôi ngừng đánh – con bắt đầu mở lòng
Con không còn sợ tôi – mà bắt đầu tìm đến tôi
Trước kia, mỗi lần mắc lỗi, con hay giấu.
Tôi thường chỉ biết khi sự việc đã đi quá xa – bởi vì con sợ bị mắng, sợ bị đánh, sợ bị kết luận là “hư”.
Nhưng từ ngày tôi dừng lại,
từ ngày tôi nói với con rằng:
“Ba từng bị đánh như con. Và ba không muốn con phải lớn lên với nỗi sợ đó nữa.”
Tôi thấy con… bắt đầu chủ động hơn.
Con làm sai – con đến bên tôi.
Con buồn – con ngồi cạnh.
Con hỏi:
“Ba ơi, chuyện này con chưa biết làm sao cả. Ba giúp con nha?”
Không cần giấu. Không cần diễn.
Con chỉ cần được tin rằng:
“Mình có thể sai – và vẫn được yêu.”
Tôi không còn phải đóng vai “người lớn luôn đúng”
Ngày trước, tôi nghĩ mình phải giữ hình ảnh nghiêm khắc,
phải “rắn” thì con mới “nể”.
Nhưng càng giữ vai, tôi càng thấy xa con.
Giờ đây, tôi chỉ chọn thật.
Tôi nói:
“Ba cũng từng sai như vậy.”
“Ba cũng từng bị mắng vì lỡ tay.”
“Hồi nhỏ, ba ước được ai đó lắng nghe – nên giờ ba sẽ là người đó với con.”
Câu hỏi “Bố có từng bị đánh như con không?” trở thành điểm khởi đầu cho những cuộc trò chuyện thật hơn.
Con biết tôi cũng từng là một đứa trẻ.
Còn tôi biết:
Con cũng cần được dịu dàng – như điều tôi từng cần.
Gia đình tôi không còn tiếng roi – mà có nhiều tiếng cười hơn
Tôi không phủ nhận sự mệt mỏi.
Có lúc tôi vẫn nổi nóng. Vẫn muốn “xử lý cho xong”.
Nhưng thay vì hét lên – tôi chọn ngồi lại.
Vợ tôi từng nói:
“Em thấy anh dịu lại, mà nhà mình cũng dễ thở hơn.”
Và đúng thật.
Căn nhà này, từng là nơi con phải nín thở.
Giờ là nơi con được thở sâu, nói thật, khóc to – và ôm ba mỗi tối.
Tôi đang chữa lành – cho cả con và chính mình
Con không còn sợ tôi.
Và tôi… cũng không còn sợ chính hình ảnh của mình trong mắt con nữa.
Tôi không còn là người lặp lại quá khứ.
Tôi là người viết lại nó – bằng cách yêu con khác đi.
Và tất cả bắt đầu, chỉ từ một câu hỏi:
“Bố có từng bị đánh như con không?”
Câu hỏi của con – có thể là lời nhắc để bạn viết lại một lịch sử mới
Tôi biết, có rất nhiều người cha từng lớn lên cùng roi vọt.
Và khi làm cha, ta vô thức cho rằng:
“Tôi cũng từng bị đánh mà, có sao đâu.”
Nhưng nếu thật sự không sao,
thì tại sao chúng ta vẫn còn nhớ?
Tại sao chúng ta vẫn thấy nghẹn – khi con hỏi:
“Bố có từng bị đánh như con không?”
Câu hỏi đó – không phải để trách.
Nó là cơ hội.
Để dừng lại.
Để nhìn lại.
Và để chọn khác đi.
Bạn không cần phải gồng lên để mạnh mẽ.
Bạn chỉ cần đủ tỉnh thức để không tiếp tục lặp lại điều từng khiến chính bạn tổn thương.
Con không cần một người cha “đúng”.
Con cần một người cha dám nhìn lại – và dám thay đổi.
Dừng đòn roi – không phải là nuông chiều.
Đó là cách bạn cho con cảm nhận được:
“Bố hiểu con – vì chính bố cũng từng cần được hiểu.”
Bạn có thể bắt đầu – bằng một quyết định khác đi hôm nay
Nếu bạn từng bị đánh – và từng nghĩ “mình vẫn ổn”,
nhưng khi con hỏi “Bố có từng bị đánh như con không?”, bạn bỗng thấy nghẹn…
thì có lẽ, trong sâu thẳm – bạn cũng từng tổn thương như con.
Bạn không thể thay đổi quá khứ.
Nhưng bạn có thể chọn không lặp lại nó.
👉 Hãy viết một lá thư cho con.
Một điều bạn muốn xin lỗi. Một điều bạn muốn làm khác đi.
Không cần dài, không cần đúng – chỉ cần thật lòng.
🌱 Mời bạn chia sẻ điều đó tại:
Nuôi con đúng cách
Biết đâu, đó sẽ là món quà lớn nhất bạn có thể để lại cho con – và cho chính đứa trẻ trong bạn ngày xưa.