Tôi từng nghĩ viết thư cho chính mình thời bé là điều kỳ cục… cho đến khi tôi thử
Lần đầu tiên tôi nghe ai đó nói:
“Hãy viết một lá thư cho chính bạn – khi bạn mới 5 tuổi.”
Tôi cười. Trong đầu vang lên một loạt câu hỏi:
Viết cho ai đọc? Viết để làm gì?
Tôi tưởng đó chỉ là một “bài tập cảm xúc” của những người hay mơ mộng.
Cho đến một ngày…
Sau một trận quát con, tôi bật khóc trong phòng – một mình.
Tôi không giận con.
Tôi giận chính mình – vì đã phản ứng giống hệt mẹ tôi năm xưa.
Tối đó, tôi đọc lại một lá thư trong chuỗi “Ám ảnh tuổi thơ con” – nói về “đứa trẻ bên trong vẫn đang đợi được ôm”.
Và tôi lấy giấy bút, viết thử.
Chỉ vài dòng.
Không hoa mỹ. Không gắng gượng.
“Chào con. Cô bé 7 tuổi ngày xưa…
Tớ xin lỗi vì đã để con phải mạnh mẽ suốt.
Tớ ở đây rồi. Mình không cần gồng nữa đâu.”
Tôi viết, và tôi khóc.
Không vì đau.
Mà vì lần đầu tiên… tôi thấy mình thật sự được giữ lại.
Một lá thư nhỏ – mở ra cả vùng ký ức từng bị chôn vùi
Tôi không ngờ một vài dòng viết lại khiến mình bật khóc nhiều đến vậy
Khi viết, tôi tưởng mình đang “diễn”.
Nhưng không – mỗi chữ tôi viết ra, như một cánh cửa mở vào ký ức.
Tôi nhìn thấy cô bé 7 tuổi ngày ấy…
Đứng giữa sân trường, run rẩy vì vừa bị cô giáo mắng trước mặt cả lớp.
Về nhà, định kể với mẹ – nhưng mẹ đang nấu cơm, quay đi và nói:
“Cô mắng là đúng thôi, không học thì bị mắng.”
Rồi im.
Tôi không nhớ mẹ có cố ý không.
Chỉ nhớ… hôm đó, tôi ngồi một mình sau cánh cửa phòng, khóc lặng.
Và từ ngày đó, tôi học được một điều:
“Cảm xúc của mình không quan trọng.”
“Mình nên im lặng.”
“Mình phải mạnh mẽ, phải chịu được, không ai bênh đâu.”
Lá thư khiến tôi hiểu vì sao tôi hay dằn vặt, hay gồng, hay nổi cáu
Tôi đã sống suốt bao năm mà không biết rằng:
Mình chưa bao giờ được ai ở lại – lúc mình yếu đuối nhất.
Và vì vậy, khi làm mẹ,
tôi luôn cố gắng “ổn”, gắng gượng, mạnh mẽ.
Nhưng bên trong, tôi dễ tổn thương. Dễ cáu. Dễ khóc trong thầm lặng.
Lá thư tôi viết hôm ấy như một cuộc gặp lại –
Không phải gặp lại “quá khứ đau buồn”
Mà là gặp lại một phần trong tôi – chưa từng được ôm.
Tôi đã không viết để trách – tôi viết để dỗ dành
“Cô bé nhỏ ơi, ngày đó không ai ôm con cả.
Nhưng hôm nay, chị ở đây rồi.
Chị sẽ ngồi bên con, nắm tay con.
Không ai mắng con nữa đâu.
Con xứng đáng được nghe những lời dịu dàng – kể cả khi con sai.”
Từ một lá thư – tôi bắt đầu hành trình gặp lại chính mình
Tôi viết lá thư thứ hai, thứ ba… và nhận ra đứa trẻ trong tôi có rất nhiều điều chưa từng được nói ra
Lá thư đầu tiên chỉ là một thử nghiệm.
Nhưng cảm giác sau khi viết xong… giống như sau một cái ôm dài.
Tôi bắt đầu duy trì thói quen viết thư mỗi tuần một lần –
không cầu kỳ, không theo mẫu.
Chỉ ngồi xuống, nhắm mắt tưởng tượng lại một phiên bản nhỏ bé trong tôi –
và viết như đang ngồi cạnh một người bạn đã rất lâu không gặp.
Tôi viết khi nhớ về năm tôi 9 tuổi – bị mắng vì làm mất đôi dép mới
“Tớ xin lỗi vì đã để con khóc một mình hôm đó.
Con không đáng bị so sánh với em, cũng không đáng bị gọi là ‘đồ bất cẩn’ suốt những năm sau.”
Tôi viết về năm 11 tuổi – khi lần đầu tiên có kinh nguyệt và bị trêu trước mặt bạn bè
“Con đã rất sợ. Nhưng không ai giải thích cho con.
Hôm nay chị ở đây – để nói rằng: đó là cơ thể con đang lớn, và con có quyền được tự hào, không xấu hổ.”
Mỗi lá thư là một lần tôi ngồi lại với chính mình – thay vì quay lưng như năm xưa người lớn từng làm
Tôi nhận ra:
-
Mình phản ứng dữ dội với con không phải vì con sai, mà vì một phần trong tôi bị chạm lại.
-
Mình không tha thứ được cho mẹ không phải vì ghét mẹ, mà vì… mình vẫn còn là đứa trẻ chưa được mẹ giữ lại.
Tôi chia sẻ điều này trong nhóm cha mẹ tỉnh thức – và không ngờ nó thành một làn sóng
Tôi chỉ đơn giản đăng bài:
“Các bạn có bao giờ thử viết thư cho chính mình thời bé chưa?
Mình thử rồi – và khóc như chưa từng được khóc…”
Bên dưới, hàng trăm bình luận ùa về:
-
“Mình cũng viết rồi, chưa bao giờ thấy nhẹ như thế.”
-
“Mình đang viết dở, nước mắt rơi trên giấy luôn.”
-
“Mình sẽ thử. Mình tin con mình cần một người mẹ từng được ôm như vậy.”
Tôi rủ mọi người cùng tham gia một chiến dịch nhỏ:
“Viết thư cho chính mình thời bé – để chữa lành và nuôi con lành hơn.”
Tôi gợi ý vài câu mở đầu để ai cũng có thể bắt đầu dễ dàng
-
“Chào con – cô bé ngày xưa trong tớ…”
-
“Tớ nhớ con. Tớ từng quên mất con ở đó rất lâu rồi…”
-
“Tớ xin lỗi vì đã để con phải gồng một mình.”
-
“Hôm nay, tớ ở đây – và tớ sẽ không đi đâu nữa.”
Viết ra – không để trách.
Viết ra – không để kể khổ.
Mà viết để dừng lại, để nhìn vào bên trong, và để một đứa trẻ được giữ lại – đúng nghĩa.
Khi tôi biết giữ lấy mình – tôi cũng biết giữ con bằng sự dịu dàng
Con bắt đầu được ôm – ngay cả khi con sai
Trước đây, mỗi lần con làm hỏng đồ, mè nheo hay bướng bỉnh,
tôi thường phản ứng như thể “đang bị tấn công”:
“Con làm mẹ mệt lắm rồi!”
“Đi vào phòng ngay!”
Nhưng sau mỗi lần viết thư, tôi thấy mình dịu hơn.
Không phải vì tôi cố, mà vì… tôi đã biết ôm lại đứa trẻ bên trong mình.
Giờ đây, khi con phạm lỗi, tôi vẫn có thể mệt, nhưng tôi thở – và nói:
“Mẹ thấy con đang rối. Mình cùng xử lý nhé.”
“Con sai, nhưng mẹ không rời đi đâu. Mẹ ở đây.”
Con ngạc nhiên. Rồi tiến lại gần.
Tôi thấy ánh mắt con – lần đầu tiên không có nỗi sợ.
Tôi không còn gồng – và không còn trách quá khứ nữa
Viết thư giúp tôi ngồi lại với mẹ tôi – bằng một trái tim trưởng thành hơn.
Tôi hiểu: bà cũng từng là một đứa trẻ. Cũng từng không được ai viết thư, không được ai hỏi han.
Tôi không còn giận. Cũng chưa thể “tha thứ hoàn toàn”.
Nhưng tôi chọn không làm điều tương tự với con mình.
Gia đình tôi không nhiều lời hay – nhưng có thêm những khoảng lặng ấm áp
Chồng tôi không viết thư – nhưng anh nói:
“Em dịu hơn thật. Có gì đó nhẹ hơn trong mắt em.”
Và tôi mỉm cười – vì tôi biết,
khi mình giữ lại chính mình,
mình cũng giữ được bình yên cho những người mình yêu thương nhất.
Không ai có thể quay về quá khứ – nhưng ai cũng có thể trở về bên trong mình
Tôi từng nghĩ: “Viết thư cho chính mình thời bé thì có ích gì?”
Cho đến khi tôi viết.
Và nhận ra – đứa trẻ ấy vẫn ở đó.
Vẫn đợi một cái ôm.
Vẫn mong một người lớn đủ dịu dàng để nói:
“Không sao đâu, con không sai vì cảm thấy buồn.”
“Con không cần mạnh mẽ mọi lúc.”
“Con đáng được giữ lại – ngay cả khi con đang khóc.”
Chúng ta làm cha mẹ hôm nay – không phải để “làm lại” tuổi thơ,
mà để kết thúc vòng lặp tổn thương mà không ai trước đó đủ tỉnh thức để dừng lại
Bạn không cần viết hay.
Chỉ cần thật.
Chỉ cần nhìn lại đứa trẻ trong mình bằng một đôi mắt không phán xét.
Vì khi bạn chữa lành bên trong,
thì cách bạn nhìn con, ôm con, tha thứ cho con…
sẽ trở nên nhẹ nhàng và sâu sắc hơn rất nhiều.
Mỗi lá thư bạn viết hôm nay – có thể thay đổi tuổi thơ của một đứa trẻ ngày mai
Nếu bạn từng im lặng trong nước mắt thời bé,
Nếu bạn từng mong một người hỏi: “Con có ổn không?”
Nếu bạn từng thấy mình bị bỏ rơi trong những lúc yếu lòng nhất…
Thì hôm nay, bạn có thể là người ở lại –
với chính đứa trẻ trong bạn.
👉 Hãy viết một lá thư cho chính mình ngày bé.
Dù chỉ là vài dòng, một trang, hay một cảm xúc.
Và nếu bạn muốn, hãy chia sẻ bức thư đó với cộng đồng tại:
http://nuoicondungcach.org
Vì có thể, lá thư bạn viết ra –
sẽ trở thành lời thì thầm chữa lành cho hàng trăm trái tim khác đang đi tìm sự bình an.