Hành trình làm cha mẹ của tôi bắt đầu lại – từ một cuốn sách nhỏ
Tôi từng nghĩ mình “ổn” trong vai trò làm mẹ.
Dù đôi khi cáu gắt, đôi khi mắng con hơi quá – nhưng tôi vẫn lo cho con đủ ăn, đủ học, đủ yêu thương.
Cho đến một ngày…
Con trai tôi – 5 tuổi – khi bị mắng vì làm vỡ ly thủy tinh, đã đứng lặng một lúc rồi nói nhỏ:
“Mẹ giống bà ngoại rồi…”
Tôi chết lặng.
Vì câu đó – là điều tôi từng nghĩ suốt thời thơ ấu.
Tôi từng hứa sẽ không lặp lại.
Và giờ – tôi đang lặp lại.
Tối hôm đó, tôi không ngủ được.
Không phải vì ly thủy tinh vỡ.
Mà vì tôi nhận ra, bên trong mình vẫn còn nguyên nỗi tổn thương chưa được gọi tên.
Tôi vẫn phản ứng như cái cách mẹ từng làm với tôi – chỉ khác giọng nói.
Sáng hôm sau, tôi vào hiệu sách.
Không tìm sách dạy con ăn gì, học gì…
Tôi gõ một dòng tìm kiếm:
“Sách giúp cha mẹ hiểu mình hơn…”
Và tôi không ngờ – một cuốn sách nhỏ, mỏng, trang giấy không màu mè – lại là nơi tôi bắt đầu bước ra khỏi vòng lặp ấy.
Tôi tưởng mình đang nuôi con – hóa ra đang lặp lại điều mình từng ghét
Một trận mắng – và một câu nói khiến tôi tỉnh ra
Hôm đó, con làm đổ hộp màu ra thảm.
Màu lem nhem, áo bẩn, sàn nhà loang lổ.
Tôi vừa dọn, vừa cáu, vừa lẩm bẩm:
“Biết ngay mà… chỉ giỏi phá thôi.”
Con đứng sững.
Rồi con quay mặt đi, nói khẽ:
“Con xin lỗi. Con hư. Mẹ có bỏ con không?”
Tôi sững lại.
Tôi chưa bao giờ nói “sẽ bỏ con”.
Tôi cũng chưa từng đánh con.
Nhưng chỉ bằng giọng nói và cách phản ứng, tôi đã gieo cho con cảm giác: Mình không đáng được yêu khi sai.
Tôi nhận ra: tôi đang làm điều y hệt như mẹ tôi năm xưa.
Không phải bằng đòn roi.
Mà bằng lời. Bằng thở dài. Bằng sự lạnh nhạt.
Tuổi thơ của tôi ùa về – không phải để trách mẹ, mà để nói: “Mình chưa lành”
Tôi nhớ những ngày nhỏ, chỉ cần làm vỡ một cái chén, mẹ sẽ cau mày:
“Vụng về như thế thì làm được gì?”
Những lời đó – mẹ nói một lần. Nhưng tôi nghe trong đầu cả đời.
Và giờ, tôi đang trao lại điều đó – cho con mình.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ:
Nuôi con không chỉ là hành trình bên ngoài – mà là hành trình trở về bên trong mình.
Nếu tôi không quay lại chữa lành đứa trẻ bên trong,
tôi sẽ nuôi con trong sự gồng, cáu giận và tổn thương không tên – mà tôi không biết lý do.
Tôi cần một điều gì đó bắt đầu nhẹ – mà đi được sâu
Không phải khóa học dài ngày.
Không phải những “bí quyết nuôi dạy con thông minh”.
Tôi cần một ai đó nói với tôi rằng:
“Bạn không sai – bạn chỉ đang mệt. Và bạn có thể bắt đầu lại.”
Và điều đó đến – từ một cuốn sách nhỏ trên kệ, nơi tôi không ngờ mình lại tìm thấy chính mình…
Tôi bắt đầu hành trình chữa lành – từ những trang sách tưởng chừng đơn giản
Cuốn đầu tiên tôi đọc là “Nuôi con bằng trái tim tỉnh thức”
Trang đầu tiên viết:
“Muốn nuôi con trong bình an – người lớn cần học cách trở thành vùng an toàn.”
Tôi đọc mà rưng rưng.
Vì tôi chưa từng nghĩ: mình cần trở thành vùng an toàn – cho chính mình trước, rồi mới đến con.
Tôi bắt đầu hiểu rằng:
Khi tôi cáu gắt không phải vì con “vô ý” – mà vì bên trong tôi đầy mệt, đầy áp lực, đầy tổn thương chưa được gọi tên.
Tôi đọc tiếp “Dạy con trong hoang mang” – và nhận ra mình không cô đơn
Cuốn sách này không “dạy dỗ” tôi phải thế nào,
mà nói ra những điều tôi từng không dám nghĩ:
“Bạn không phải cha mẹ tệ – bạn chỉ đang sống trong quá nhiều kỳ vọng và thiếu thốn sự hỗ trợ.”
Tôi dừng lại rất lâu ở một câu:
“Đôi khi, điều con cần không phải là mẹ mạnh mẽ – mà là mẹ thật.”
Tôi bật khóc.
Vì đã bao lần tôi giấu cảm xúc để cố gắng “làm mẹ cho đúng”.
Nhưng con đâu cần một người mẹ hoàn hảo.
Con chỉ cần một người mẹ thật sự ở bên – đủ hiện diện và đủ chân thành.
Mỗi cuốn sách tôi đọc, là một lần tôi gặp lại chính mình
Tôi bắt đầu tìm đọc thêm:
-
“Cha mẹ tỉnh thức” – giúp tôi hiểu về cơ chế cảm xúc, tổn thương thế hệ, và cách dừng lại đúng lúc.
-
“Lắng nghe để con lớn lên” – giúp tôi học cách lắng nghe con mà không vội phán xét.
-
“Đứa trẻ bên trong bạn đã sẵn sàng được chữa lành” – không chỉ cho tôi góc nhìn tâm lý, mà còn là một cái ôm lớn dành cho cô bé năm xưa trong tôi.
Tôi không đọc ngấu nghiến.
Tôi đọc chậm.
Mỗi tối 10 trang, gạch chân những đoạn chạm vào mình, viết ra một ý nhỏ – và thử thực hành ngày hôm sau.
Tôi bắt đầu thay đổi – không phải bằng kỹ thuật, mà bằng sự tỉnh thức mỗi ngày
Ví dụ:
Trước đây, khi con mè nheo, tôi sẽ nói:
“Nín đi! Con phiền quá!”
Giờ tôi dừng lại một nhịp, thở, rồi nói:
“Mẹ thấy con đang buồn. Mình nói chuyện nhé?”
Tôi không nói đúng mọi lúc.
Nhưng tôi đang biết mình đang nói gì – và gieo gì vào lòng con.
Tôi dán những trích dẫn từ sách lên tủ lạnh, lên gương, lên cửa phòng
Mỗi lần mệt mỏi, tôi đi ngang – và đọc lại:
“Con cần một người lớn không nổi giận cùng.”
“Bạn không thất bại – bạn chỉ đang đi qua một chương khó.”
“Dịu lại là cách giữ con – không phải mắng.”
Sách không thay tôi.
Nhưng từng trang giấy đã làm ấm lại trái tim tưởng như khô cứng vì áp lực, vì nỗi sợ, vì giận chính mình.
Từ những trang sách – căn nhà tôi bắt đầu dịu lại
Con không còn sợ mẹ – mà bắt đầu tin tưởng
Trước đây, mỗi lần làm sai, con hay giấu.
Hay nói dối. Hay im lặng.
Tôi từng nghĩ con lì lợm.
Nhưng hóa ra… con chỉ đang phòng thủ trước một người mẹ dễ nổi giận.
Giờ, con thường nói:
“Mẹ ơi, con làm rơi rồi… nhưng con sẽ lau.”
Hay có lúc con thủ thỉ:
“Mẹ đọc sách nữa đi, con thấy mẹ hiền hơn.”
Tôi cười. Vì tôi hiểu – con không cần mẹ giỏi hơn, chỉ cần mẹ hiền hơn.
Tôi biết lùi lại đúng lúc – và xin lỗi khi cần
Những ngày mệt, tôi vẫn có lúc nổi nóng.
Nhưng thay vì dằn vặt, tôi dừng lại, thở, và nói:
“Lúc nãy mẹ nói hơi nặng. Mẹ xin lỗi con nhé.”
Và điều kỳ diệu là – con bắt đầu biết làm điều đó với em, với ba, và với chính mình.
Gia đình tôi không hoàn hảo – nhưng ấm lên từng ngày
Chồng tôi ban đầu chỉ đứng ngoài quan sát.
Rồi một hôm, anh hỏi:
“Cuốn em hay đọc, tên gì ấy nhỉ? Có bản tiếng Việt không?”
Tôi đưa anh cuốn “Cha mẹ tỉnh thức”.
Và thấy – một điều rất nhỏ – nhưng là bước đầu cho cả hai vợ chồng cùng chữa lành.
Một quyển sách không thay đổi bạn – nhưng có thể làm bạn dừng lại đúng lúc
Tôi không nhớ hết từng chương từng trang đã đọc.
Nhưng có những câu chữ… tôi không bao giờ quên.
Những dòng chữ khiến tôi dừng lại trước khi mắng con,
hít sâu trước khi đánh giá chính mình,
nhẹ giọng trước khi nổi cáu với người bạn đời.
Có người nói:
“Làm cha mẹ không có trường lớp.”
Nhưng tôi tin – sách là những người thầy lặng lẽ.
Không ồn ào. Không dạy dỗ.
Chỉ ở đó, khi ta mệt, khi ta mất phương hướng, khi ta muốn bắt đầu lại từ một nơi an toàn hơn bên trong mình.
Nếu bạn chưa biết bắt đầu từ đâu – hãy bắt đầu bằng một cuốn sách mà bạn thấy mình trong đó
Đừng đọc để trở thành “cha mẹ tốt hơn”.
Hãy đọc để hiểu chính mình hơn,
và từ đó – yêu con không còn là gồng gánh, mà là một hành trình chữa lành song song.
Mỗi quyển sách là một cánh cửa.
Bạn chỉ cần mở một –
biết đâu, bên trong đó… là đứa trẻ từng bị bỏ quên trong bạn, đang chờ được lắng nghe.
Nếu có một cuốn sách từng chạm vào bạn…
Nếu có một câu từng khiến bạn bật khóc,
Nếu có một đoạn từng khiến bạn dừng lại giữa cơn giận,
Nếu có một trang sách khiến bạn muốn làm lại hành trình làm cha mẹ – bằng sự tỉnh thức hơn…
thì hãy giữ nó lại – và chia sẻ.
👉 Hãy kể về quyển sách ấy tại:
http://nuoicondungcach.org
Vì biết đâu, điều đã thay đổi bạn – cũng là điều ai đó đang cần để bước ra khỏi vòng lặp tổn thương.
Một cuốn sách đúng thời điểm –
có thể không làm bạn trở thành cha mẹ giỏi hơn,
nhưng sẽ khiến bạn trở thành cha mẹ lành hơn.