Tôi từng nghĩ mình là người mẹ yêu con vô điều kiện.
Tôi chăm con từng bữa ăn, giấc ngủ. Tôi đi làm vất vả, dành tất cả cho con.
Nhưng rồi, một hôm tôi vô tình nghe con gái 6 tuổi thì thầm với em trai:
“Phải ngoan thì mẹ mới thương…”
Tôi chết lặng.
Vì con không nói để trách.
Con nói như một điều đã hiểu rõ – như thể đó là sự thật.
Tôi bắt đầu nhớ lại những câu từng thốt ra khi mệt mỏi:
“Con mà cứ như vậy, mẹ không thèm chơi với con nữa.”
“Giỏi thì mẹ mới thưởng, còn hư thì đừng mong.”
“Làm mẹ thất vọng quá.”
Tôi không định gieo vào lòng con sự sợ hãi.
Tôi không cố biến tình yêu thành phần thưởng.
Nhưng bằng lời nói – tôi đã khiến con tin: Tình yêu có điều kiện.
Tối đó, tôi ngồi trước gương.
Không phải để soi mình – mà để đối diện với chính người mẹ trong tôi.
Người mẹ từng nghĩ chỉ cần “lo cho con đủ” là đủ.
Và tôi nhận ra:
Những câu nói nhỏ – lặp lại mỗi ngày – chính là điều âm thầm định hình tuổi thơ con.
Những câu nói tưởng vô hại – lại là thứ con nhớ suốt đời
Tôi từng nói gì khi con sai?
Tôi nghĩ lại.
Mỗi lần con làm đổ đồ ăn, làm sai bài tập, nói chuyện thiếu lễ phép,
tôi hay buột miệng:
“Làm mẹ buồn quá.”
“Con mà cứ thế này thì lớn lên không ai thương đâu.”
“Biết thế chẳng cho chơi nữa.”
Những câu nói ấy – không to tiếng.
Không chửi rủa.
Không nặng nề đến mức khiến tôi cảm thấy mình “độc ác”.
Nhưng nó cứ lặp đi lặp lại… như kim nhỏ giọt – vào lòng một đứa trẻ đang lớn lên.
Con không phản ứng – nhưng bắt đầu thay đổi
Con không cãi. Không gào lên.
Nhưng dần ít chia sẻ.
Con tự giấu bài kiểm tra điểm thấp.
Con rụt rè hỏi: “Con được chơi không ạ?”
Và một ngày, con viết vào vở:
“Mẹ chỉ thương khi con giỏi.
Nếu con hư, mẹ sẽ bỏ con lại…”
Tôi cầm vở, nước mắt trào ra.
Không phải vì con “nói oan”.
Mà vì… con đã đúng.
Tôi – người luôn tự hào là “mẹ yêu con hết lòng” – lại khiến con tin rằng tình yêu cần phải xứng đáng mới được giữ lại.
Tôi nhận ra: lời nói của mình đang trở thành tiếng nói trong đầu con
Mỗi khi tôi nói:
“Làm mẹ thất vọng.”
Con ghi lại: “Mình không đủ tốt.”
Mỗi khi tôi thở dài:
“Mẹ mệt vì con rồi…”
Con ghi lại: “Mình là gánh nặng.”
Không phải con yếu đuối.
Mà vì con là trẻ nhỏ – và trẻ nhỏ không có bộ lọc để hiểu rằng:
“Mẹ đang mệt, không phải con tệ.”
“Mẹ đang phản ứng từ cảm xúc, không phải từ sự thật về con.”
Tôi nhận ra:
Nếu không thay đổi cách nói chuyện, tôi đang là người định nghĩa giá trị bản thân cho con – bằng những thông điệp khiến con thu mình.
Tôi bắt đầu chữa lành bằng lời – mỗi ngày một chút
Tôi không còn muốn dọa, giận hay “uốn nắn” – tôi muốn kết nối
Sau hôm đọc được dòng chữ trong vở con, tôi không ngủ được.
Tôi không trách con viết như thế.
Tôi trách mình – vì để những lời tưởng nhẹ như gió… trở thành những vết hằn trong tâm trí một đứa trẻ.
Tôi bắt đầu tìm hiểu.
Tôi đọc về ngôn ngữ tích cực, về ảnh hưởng của lời nói đến sự phát triển tâm lý trẻ.
Rồi tôi đăng ký chuỗi thư “Ám ảnh tuổi thơ con”.
Mỗi bức thư là một chiếc gương nhỏ – phản chiếu lại chính tôi trong những tình huống hàng ngày.
Không đổ lỗi. Không khiến tôi xấu hổ.
Chỉ nhẹ nhàng nhắc:
“Trẻ không cần nghe thật nhiều.
Trẻ chỉ cần nghe đúng – và đủ đều đặn – những điều khiến con cảm thấy mình xứng đáng được yêu.”
Tôi viết ra 10 câu nói – dán vào gương – để nhắc mình mỗi sáng
Tôi không thay đổi hoàn toàn sau một đêm.
Nhưng tôi chọn bắt đầu bằng lời.
Tôi viết ra 10 câu nói chữa lành – ngắn, thật, dễ nhớ – và đặt mục tiêu:
Mỗi ngày nói ít nhất 3 câu với con.
Không cần đúng tình huống. Không cần đợi con ngoan mới nói.
Chỉ cần nói – để gieo.
Vì tôi hiểu:
“Điều ta gieo bằng lời – sẽ nở thành cách con nhìn bản thân mình.”
10 câu nói tôi bắt đầu dùng mỗi ngày với con:
“Mẹ yêu con – không vì con giỏi hay ngoan – mà vì con là con.”
“Dù con có sai, mẹ vẫn ở đây để cùng sửa với con.”
“Con không cần làm gì đặc biệt để được thương. Chỉ cần là chính con.”
“Con có thể nói với mẹ bất cứ điều gì, kể cả khi con nghĩ mẹ sẽ buồn.”
“Mỗi người đều có lúc mắc lỗi. Điều quan trọng là mình học được gì từ đó.”
“Con không cần giống ai cả. Con tuyệt vời theo cách riêng của mình.”
“Mẹ ở đây. Mẹ không đi đâu cả – kể cả khi con đang buồn.”
“Mẹ tự hào về con – không phải vì kết quả, mà vì con đã cố gắng.”
“Cảm xúc của con là thật. Con có quyền buồn, giận, sợ, vui.”
“Con luôn xứng đáng được yêu – ngay cả khi con chưa biết cách cư xử đúng.”
Ban đầu con hơi ngỡ ngàng… rồi bắt đầu thay đổi
Có lần, tôi vừa nói câu:
“Mẹ yêu con – kể cả khi con chưa ngoan.”
Con tròn mắt hỏi:
“Thật ạ? Kể cả khi con vừa cáu ạ?”
Tôi ôm con, gật đầu:
“Ừ. Cáu thì sửa. Còn yêu – thì vẫn nguyên.”
Từ đó, con bắt đầu nói lại với tôi những điều con học được từ lời tôi nói.
Có hôm tôi mệt, con ôm cổ thì thầm:
“Mẹ cũng xứng đáng được yêu – kể cả khi mẹ buồn.”
Tôi đã không kiềm được nước mắt.
Lời nói đã không còn là vết xước – mà trở thành chiếc chăn ấm mỗi ngày
Con trở nên tự tin và gắn bó với mẹ hơn
Tôi nhận ra điều đầu tiên thay đổi không phải là hành vi của con – mà là ánh mắt.
Từ rụt rè, dò xét mỗi khi làm sai… thành ánh nhìn thẳng – dám kể, dám xin lỗi, dám nói thật.
Một ngày, con làm rơi cốc nước. Nhìn tôi, rồi nói:
“Con làm đổ rồi… Nhưng mẹ vẫn ở đây, đúng không?”
Tôi mỉm cười.
Không phải vì con nhớ lời tôi nói – mà vì con tin vào điều tôi gieo.
Tôi gật đầu:
“Ừ. Mẹ ở đây. Lau cùng nhau nhé.”
Gia đình dịu lại – bằng những lời nói tử tế
Chồng tôi thấy tôi thay đổi.
Anh cũng bắt đầu học cách nói khác với con.
Không còn:
“Làm lại đi! Làm gì mà ẩu thế!”
Mà chuyển thành:
“Mình thử lại nhé. Bố tin con làm được.”
Không cần ép. Không cần ai phải “theo đúng mình”.
Chỉ là: khi một người bắt đầu gieo tử tế – những người khác sẽ muốn bước theo.
Tôi không còn dằn vặt vì những lần lỡ lời – mà biết cách sửa chữa bằng yêu thương
Tôi vẫn có lúc mệt. Có khi cáu.
Nhưng giờ tôi biết dừng lại, xin lỗi, và nói lại bằng một câu chữa lành.
Không phải để xóa đi lỗi – mà để chữa lành lòng con ngay khi tổn thương vừa xuất hiện.
Tôi đã từng làm con buồn bằng lời.
Giờ, tôi đang học cách… yêu con bằng lời – mỗi ngày.
Lời nói là nhịp thở của tình yêu – và cũng là lưỡi dao nếu ta quên nhẹ lại
Không phải ai cũng đánh con.
Nhưng có rất nhiều đứa trẻ lớn lên trong những lời nói lạnh lùng, dằn vặt, vô tình.
Một câu nói thiếu suy nghĩ – có thể khiến con mất niềm tin vào chính mình.
Ngược lại, một lời yêu thương đúng lúc – có thể trở thành điểm tựa tinh thần cho con suốt cả cuộc đời.
Không cần phải là diễn giả, chuyên gia, hay nhà trị liệu…
Chỉ cần là cha mẹ biết thốt ra những lời giữ lại, thay vì đẩy con đi.
Bạn không cần nói nhiều.
Chỉ cần đều đặn – và thật lòng.
Mỗi ngày một câu, lặp lại – và để con nghe quen dần với sự tử tế.
Bạn không cần đợi con ngoan mới nói.
Bạn không cần đợi mọi chuyện êm xuôi mới ôm.
Hãy nói khi con vừa làm sai.
Hãy nói khi con đang buồn.
Hãy nói… vì bạn muốn giữ con lại, không chỉ bằng vòng tay – mà bằng cả lời nói.
Và nếu bạn lỡ từng thốt ra những câu khiến con tổn thương,
thì hôm nay – chính bạn cũng xứng đáng được nghe lại những lời chữa lành.
Từ chính bạn. Cho con. Và cho đứa trẻ năm xưa trong bạn.
Nếu bạn đang học lại cách nói với con bằng yêu thương…
Có thể bạn từng buột miệng mắng con.
Có thể bạn từng thấy con buồn vì một câu nói mà bạn không cố ý.
Và có thể… bạn cũng từng là đứa trẻ lớn lên trong những lời nói khiến mình thấy “không đủ tốt.”
Nhưng hôm nay, bạn có thể chọn lại.
Bằng một câu dịu dàng.
Bằng một lời giữ con lại – dù con đang chưa ngoan.
👉 Nếu bạn đã có một câu nói chữa lành dành cho con – hoặc đang tập nói khác đi mỗi ngày,
Hãy chia sẻ với cộng đồng tại:
http://nuoicondungcach.org
Vì có thể, câu bạn nói hôm nay – sẽ thay đổi một tuổi thơ nào đó mai sau.