Chia sẻ câu chuyện: Từ gồng gánh đến nhẹ nhàng làm mẹ

Tôi từng nghĩ, làm mẹ giỏi là phải:
– Luôn dậy sớm hơn con.
– Làm cơm, đưa đón, dạy học, chơi cùng con.
– Không được mệt. Không được quạu. Không được than thở.

Tôi từng nghĩ, “yêu con” nghĩa là phải làm hết – và làm đúng.
Mỗi ngày của tôi giống như một chiếc balo không đáy: càng cố gánh, càng nặng.
Và tôi cứ gồng.

Gồng để con ăn uống đủ bữa.
Gồng để con học giỏi, ngoan ngoãn.
Gồng để nhà cửa chỉn chu.
Gồng để không ai chê mình là “người mẹ lười biếng”.

Tôi vẫn nghĩ mình đang ổn –
cho đến một hôm, con gái tôi – mới chỉ 5 tuổi – nhìn tôi và hỏi nhỏ:

“Mẹ ơi, sao mẹ buồn hoài vậy?”

Tôi giật mình.
Tôi chưa từng nói với con mình buồn.
Tôi vẫn cười, vẫn làm mọi việc như thường.
Nhưng ánh mắt con… nhìn thấu được những mỏi mệt mà chính tôi cũng đã quen giấu đi.

Hôm đó, tôi ngồi xuống.
Và lần đầu tiên trong nhiều năm làm mẹ, tôi tự hỏi:
“Liệu làm mẹ có thể nhẹ nhàng hơn không? Hay mãi mãi chỉ là gồng gánh?”

Tôi đã gồng đến mức tưởng là bình thường – cho đến khi chính con tôi thấy bất thường

Một buổi tối mệt mỏi – và câu nói làm tôi đứng lặng

Hôm đó, sau một ngày dài đi làm, đón con, nấu ăn, dọn dẹp,
con làm đổ bát cơm lên sàn.
Tôi gần như bật nổ:

“Con làm cái gì cũng bất cẩn! Mẹ mệt lắm rồi đấy!”

Con lặng người.
Không phản kháng.
Chỉ cúi đầu, rồi nói nhỏ, như thể nói với chính mình:

“Mẹ lúc nào cũng giận con thôi…”

Tôi khựng lại.
Đứng im.
Tay vẫn cầm khăn lau – nhưng tim tôi… vỡ ra từng mảnh nhỏ.

Tôi không cố ý làm tổn thương con.
Tôi chỉ… đã quá mệt.
Tôi tưởng mình đang “nói cho con hiểu”.
Nhưng hóa ra, tôi đang truyền đi một thông điệp lặp lại hằng ngày:

“Con là lý do khiến mẹ kiệt sức.”

Tôi nhìn lại những ngày qua – và không thấy nổi một khoảnh khắc nào mình thực sự thảnh thơi

Tôi đã yêu con bằng việc chạy không ngừng nghỉ.
Tôi đã “làm mẹ” như một vai diễn phải hoàn thành,
chứ không còn là một hành trình được sống cùng, cảm cùng, lớn cùng con.

Tôi không còn thời gian cho chính mình.
Tôi không cho phép mình mệt.
Tôi không dám xin ai giúp.
Và rồi, khi tôi rơi vào vùng đỏ của cảm xúc – người gánh chịu đầu tiên… lại là đứa trẻ tôi thương nhất.

Tôi đã từng ghét người lớn ngày xưa vì không hiểu mình – và giờ… tôi đang lặp lại y hệt

Con không cần mẹ làm thật nhiều.
Con chỉ cần một người mẹ biết mỉm cười khi ngồi bên con.
Còn tôi – đã đánh mất nụ cười ấy từ lâu, khi đang cố làm cho thật “đúng cách”.

Tôi bắt đầu học cách buông – không phải buông con, mà buông gồng

Tôi không bắt đầu bằng sách dạy con – mà bằng việc nhìn lại chính mình

Tối hôm đó, sau khi con ngủ, tôi ngồi một mình và viết một câu duy nhất trong nhật ký:

“Mình đã sống như một chiếc máy – và mong con cảm ơn vì điều đó.”

Tôi khóc. Nhưng lần này, không phải vì mệt – mà vì… tỉnh.

Tôi bắt đầu đọc lại những lá thư trong chuỗi “Ám ảnh tuổi thơ con”,
và chợt nhận ra:
Đứa trẻ bên trong tôi cũng từng phải gồng.
Và người mẹ hôm nay – chỉ đang sống lại nỗi gồng đó, dưới một hình thức khác.

Tôi học cách thở, chậm, và xin lỗi

Lần đầu tôi nói lời xin lỗi với con sau một lần cáu, con ngạc nhiên hỏi:

“Mẹ cũng xin lỗi được à?”

Tôi gật đầu:

“Vì mẹ cũng là người. Và mẹ đang học.”
Tôi không giảng giải.
Chỉ ôm con. Và lần đầu tiên thấy con ôm lại tôi… chặt như vậy.

Tôi bắt đầu học cách:

  • Dừng tay khi đang làm việc để nghe con nói hết câu.

  • Thở sâu khi con mắc lỗi – thay vì phản ứng.

  • Nói “Mẹ cần nghỉ 5 phút nhé” – thay vì cố nín chịu.

Tôi buông bớt “một người mẹ lý tưởng” để trở thành “một người mẹ có thật”

Tôi không còn ép bản thân phải:

  • Làm cơm đủ món mỗi bữa.

  • Chơi với con mỗi tối.

  • Luôn luôn biết câu trả lời cho mọi thắc mắc của con.

Thay vào đó, tôi chọn:

  • Gọi đồ ăn sẵn khi quá mệt.

  • Nằm cạnh con và… cùng im lặng.

  • Trả lời: “Mẹ không biết, nhưng mình tìm hiểu cùng nhau nhé.”

Tôi dán một dòng lên gương phòng tắm:

“Một người mẹ mỉm cười khi tắm – là đã làm đủ cho hôm nay rồi.”

Tôi không làm một mình – tôi học cách nhờ chồng, chia sẻ với bạn, và trao quyền cho con

Trước kia tôi nghĩ “làm mẹ là trách nhiệm của riêng mình”.
Giờ tôi học cách để người khác bước vào:

  • Để chồng nấu cơm mà không phàn nàn vì món thiếu.

  • Để con tự chọn áo – kể cả khi không hợp màu.

  • Để mình… được nghỉ trưa mà không thấy có lỗi.

Và kỳ diệu thay, khi tôi buông,
mọi người tự nhiên tham gia – không cần tôi nhắc.
Vì họ thấy tôi không còn kiệt sức – và bắt đầu trở lại là chính mình.

Khi tôi nhẹ lại – con tự khắc gần lại

Tôi không còn phải cố “gần con” – vì con đã bắt đầu tự tìm về

Trước đây, tôi luôn cảm thấy mình phải chơi cùng, hỏi han, dạy dỗ liên tục để duy trì sự kết nối với con.
Nhưng thật ra, năng lượng gồng trong tôi khiến con mệt – dù tôi không nói ra điều gì cả.

Từ khi tôi dịu đi, tôi thấy con… nhẹ hơn.
Con nói nhiều hơn.
Chủ động ôm mẹ.
Biết ngồi lại khi làm sai – không cần tôi dọa.

Một hôm, con vẽ tặng tôi một bức tranh.
Tôi hỏi:

“Ai đây?”
Con nói:
“Mẹ. Mẹ đang ngồi uống trà, không giận ai cả.”

Tôi bật cười, nhưng mắt lại cay.
Vì con đã vẽ lại hình ảnh một người mẹ mà tôi từng mơ được trở thành –
và giờ… tôi đang sống gần hơn với điều đó.

Gia đình tôi không còn “chạy deadline yêu thương”

Chồng tôi cũng nhận ra sự thay đổi.
Không phải vì tôi làm nhiều hơn.
Mà vì tôi biết nói:

“Hôm nay em mệt. Mình ăn mì tạm nhé.”
Hay:
“Em muốn đi dạo một mình một chút.”
Và anh gật đầu – không phàn nàn.

Cả nhà dần hiểu:
Khi người mẹ không còn gồng, mọi người đều dễ thở hơn.

Không phải làm ít đi – mà là bớt ép mình phải làm đúng mọi thứ

Tôi từng nghĩ nhẹ nhàng là buông xuôi.
Nhưng rồi tôi hiểu:
Nhẹ nhàng là biết buông điều không cần, để giữ lại điều thật sự quan trọng.

Tôi không cần là người mẹ nấu ăn giỏi nhất,
luôn vui vẻ nhất,
luôn kiểm soát được mọi tình huống.

Tôi chỉ cần là một người mẹ biết mỉm cười khi con ôm,
biết nói “mẹ cũng sai” khi lỡ phản ứng quá mức,
và dám thở ra khi thấy mình quá tải.

Khi người mẹ buông bớt gánh nặng, con mới được phép là đứa trẻ đúng nghĩa

Không bị ép phải “ngoan” mọi lúc.
Không phải gánh cảm xúc hộ mẹ.
Không phải sợ lỗi là mất tình yêu.

Và tôi – người mẹ từng sống trong guồng quay của trách nhiệm –
giờ bắt đầu học lại từ đầu:
yêu con bằng một trái tim đã thôi gồng.

Nếu bạn đang học cách buông gồng – bạn không đi một mình đâu

Có thể bạn cũng từng gồng như tôi:
Làm mọi thứ “cho con”, nhưng trong lòng thì trống rỗng.
Cười ngoài mặt, nhưng nước mắt lại chảy âm thầm sau cánh cửa phòng tắm.

Nếu hôm nay bạn bắt đầu tự hỏi:

“Làm mẹ có thể nhẹ nhàng hơn không?”
Thì câu trả lời là: Có. Và bạn xứng đáng.

👉 Hãy chia sẻ câu chuyện chuyển hóa của bạn – từ gồng gánh đến nhẹ nhàng làm mẹ – tại:
http://nuoicondungcach.org
Vì có thể, điều bạn buông hôm nay – sẽ là điều khiến một người mẹ khác đủ can đảm để dừng lại, thở, và ôm lấy chính mình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *