Tối hôm đó, con tôi vừa ngủ say sau một ngày mệt nhoài đi học và chạy nhảy khắp sân. Tôi ngồi bên giường con, nhìn gương mặt nhỏ bé ấy, và bất giác lấy cuốn sổ tay ra. Không dự định trước, không vì lý do gì đặc biệt. Chỉ là muốn viết. Tôi mở đầu bằng ba chữ: “Con trai à…”
Nhưng rồi tôi khựng lại. Tay run nhẹ. Tim như chùng xuống. Tôi nhận ra: đó là lần đầu tiên tôi viết cho con trai mình – và cũng là lần đầu tiên trong đời tôi viết một điều gì đó cho một đứa trẻ trong gia đình. Vì bố tôi… chưa từng làm điều đó với tôi.
Tôi chưa từng nhận được một bức thư tay, một dòng nhắn, một mảnh giấy nhỏ nào từ ông. Không có lời dặn, không có cảm xúc. Dù tôi biết ông thương tôi theo cách của ông – lặng lẽ, trách nhiệm, bền bỉ. Nhưng yêu mà không có lời – đôi khi cũng là một khoảng trống kéo dài suốt cả tuổi thơ.
Bố tôi là người tốt – nhưng lặng thinh
Bố tôi sống theo đúng mẫu người “người đàn ông truyền thống”: ít nói, không tâm sự, không bao giờ thể hiện cảm xúc ra mặt. Khi tôi thành công, ông chỉ gật đầu. Khi tôi thất bại, ông lặng lẽ rót ly nước. Tất cả tình thương của ông nằm trong ánh mắt, trong nồi cơm, trong đôi dép sửa mãi không bỏ… nhưng không có lấy một dòng chữ nào tôi có thể cất lại.
Tôi lớn lên vừa tự hào, vừa hụt hẫng. Có một người cha tốt – nhưng không gần. Một người cha có trách nhiệm – nhưng không chạm được.
Và rồi tôi trở thành cha. Tôi cũng từng ngại nói yêu, ngại tâm sự. Tôi từng nghĩ: “Con trai mà, cần gì ủy mị.” Nhưng khi con hỏi tôi: “Hồi nhỏ ba có sợ ma không?”, tôi chợt thấy lòng mềm ra. Đứa bé ấy cần một người cha biết nói chuyện – biết kể, biết nhớ, biết lưu lại. Không phải bằng sự vĩ đại, mà bằng những điều thật nhỏ, thật người.
Và thế là, tôi viết nhật ký cho con trai, để nói những điều mà ngày xưa tôi từng ước được nghe. Viết cho con – nhưng cũng là đang viết lại tuổi thơ của chính mình.
Tôi viết cho con – để không lặp lại sự im lặng của cha mình
Một câu hỏi ngây ngô của con – và ký ức trong tôi mở ra
Một buổi tối, khi đang cùng con gấp máy bay giấy, con bất ngờ hỏi:
“Ba ơi, ba có từng bị điểm kém không?”
Tôi bật cười, định trả lời như thường: “Có chứ, nhưng ba giỏi lắm nên toàn sửa được.”
Nhưng rồi tôi nhìn vào ánh mắt con – thật sự chờ đợi một câu trả lời thật.
Tôi ngập ngừng một lúc, rồi kể: “Ba từng bị điểm 2 môn Văn… bị bà giáo mắng te tua.”
Con cười khanh khách: “Vậy mà giờ ba viết cho con đọc luôn á!”
Tôi cười theo – nhưng trong lòng lại lặng đi. Vì tôi nhớ – tôi đã từng mong được nghe bố tôi kể một điều gì đó về ông, về thời thơ ấu, về những điều ông từng sợ, từng vui, từng thất bại… Nhưng chưa từng.
Và ngay đêm đó, tôi viết nhật ký cho con trai, bắt đầu bằng dòng: “Hồi nhỏ, ba từng bị điểm kém như con – nhưng nhờ vậy mà ba biết cố gắng…”
Viết – để con có thể nhìn thấy cha bằng hình dáng của một con người
Tôi không muốn con nghĩ rằng ba là người giỏi giang, luôn đúng, luôn mạnh mẽ. Tôi muốn con thấy tôi từng sợ, từng ngốc nghếch, từng lạc lõng – và từng vượt qua. Tôi viết về ngày con biết lật, biết đi, về hôm con khóc đòi ôm lúc nửa đêm.
Tôi viết vì một ngày nào đó, khi con lớn lên và thấy lạc đường – sẽ có những dòng chữ làm bạn đồng hành. Không phải lời dạy – mà là một ký ức có thật về một người cha từng rất yêu con, từng rất cố gắng.
Mỗi dòng viết – là một bước tôi đến gần con, và gần chính mình hơn
Tôi không viết mỗi ngày, không ép buộc. Nhưng cứ mỗi khi con làm điều gì khiến tôi xúc động – dù là cười to hay khóc nức – tôi lại viết. Có khi chỉ là vài dòng:
“Ba thương cái cách con cố gắng.”
“Ba thấy con rất giống ba – nhất là lúc vụng về.”
Viết ra, tôi cảm thấy mình sống chậm lại. Nhẹ lại. Ít la mắng hơn. Ít áp đặt hơn. Vì thay vì kiểm soát, tôi đang học cách quan sát – để thấu hiểu.
Và chính tôi cũng được chữa lành. Vì mỗi lần viết, tôi như đang nhắn gửi điều gì đó đến đứa trẻ trong mình – đứa trẻ từng ước có một người cha biết viết cho nó vài dòng.
Khi con lớn lên cùng lời thì thầm của cha qua từng trang giấy
“Ba viết gì vậy? Cho con coi được không?”
Một ngày, khi con vô tình thấy tôi đang cầm cuốn sổ, mắt con sáng lên: “Ba viết gì vậy? Cho con coi được không?” Tôi cười, lưỡng lự một chút, rồi mở ra một trang – không dài, chỉ vài dòng:
“Con trai à, hôm nay con buộc dây giày lần đầu, và ba thấy tim mình mềm ra vì con đã lớn thêm một chút.”
Con đọc, rồi ngẩng lên cười khúc khích: “Con buộc lệch mà ba cũng ghi lại nữa hả?”
Tôi gật đầu: “Vì đó là lần đầu tiên.”
Con ôm lấy tôi, thì thầm: “Con cũng sẽ viết cho ba khi con lớn nha.”
Lúc ấy, tôi không cần gì nhiều hơn nữa. Chỉ cần biết rằng, tôi viết nhật ký cho con trai, và con đã cảm nhận được đó là tình yêu không lời, là sự hiện diện lặng lẽ, nhưng rất thật.
Con hiểu rằng cha không hoàn hảo – nhưng là người luôn có mặt
Những trang viết không khiến tôi trở thành một người cha tốt hơn theo chuẩn mực nào cả. Nhưng nó khiến con thấy tôi… gần gũi hơn. Không phải người ra lệnh, không phải người chỉ dạy – mà là người đồng hành.
Tôi bắt đầu để con viết vài dòng vào sổ cùng tôi. Có hôm con ghi nguệch ngoạc: “Ba bữa nay hay mỉm cười. Hihi.”
Có hôm con dán cả miếng sticker khủng long vào giữa trang.
Tôi không chỉnh sửa gì hết. Vì tôi biết, ký ức không cần phải sạch đẹp – chỉ cần chân thật.
Chúng tôi đã cùng nhau viết nên một cuốn nhật ký – không phải chỉ để giữ lại cho con, mà để giữ lại cho tình cha con một chốn đi về.
Vợ tôi nói: “Anh đang làm điều mà ít người cha dám làm”
Cô ấy nhìn tôi viết những dòng cho con với ánh mắt lặng lẽ. Một lần, cô ấy nói: “Em biết có rất nhiều người bố thương con. Nhưng rất ít người chịu ngồi xuống để viết – để ghi lại tình thương ấy. Anh đang làm điều mà em tin là con sẽ trân trọng cả đời.”
Tôi không cần phải viết hay. Không cần phải đầy triết lý. Chỉ cần viết từ nơi thật nhất trong tim – nơi mà năm xưa từng không được lắng nghe. Và giờ, tôi đang lắng nghe con. Và cả chính mình.
Người cha viết cho con – cũng là người đang viết lại tuổi thơ mình
Tôi từng nghĩ: viết là việc của nhà văn. Nhưng rồi tôi nhận ra – viết là cách một người cha sống chậm lại để lắng nghe chính mình. Là khi ta cầm bút, và bắt đầu gọi tên những điều mình chưa từng nói ra. Là khi những cảm xúc không thành lời được đặt vào giấy – để con có thể đọc được tình yêu của cha, bằng chính giọng đọc của con.
Tôi viết nhật ký cho con trai, nhưng thực ra là đang viết lại cho đứa trẻ bên trong mình. Đứa trẻ từng ước có một lá thư từ bố. Từng ước có một lời động viên, một dòng ghi nhận. Và giờ, tôi không trách cha tôi nữa – vì tôi chọn dừng vòng lặp ấy lại bằng chính tay mình.
Viết là một hành động chữa lành. Không cần hay. Chỉ cần thật. Chỉ cần đều. Mỗi dòng viết ra, là một nhịp cầu nối hai thế hệ. Là bằng chứng rằng: đã có một người cha hiện diện – không ồn ào, nhưng kiên trì, đầy yêu thương.
Viết cho con – cũng là viết lại chính mình
Nếu bạn từng ước có một lời nhắn từ cha, từng lớn lên trong im lặng, từng thấy mình vụng về khi nói lời yêu con – thì có lẽ, cây bút sẽ là nơi bạn bắt đầu.
Tôi viết nhật ký cho con trai, không để dạy dỗ, mà để gần gũi. Không để lưu lại điều hay – mà để lưu lại tình cảm thật.
Tôi mời bạn chia sẻ hành trình của mình tại chương trình Nuôi Con Đúng Cách – nơi những người cha đang học cách yêu con, yêu chính mình, và chữa lành điều chưa từng được gọi tên bằng những dòng viết đơn sơ mà sâu sắc.
Bạn không cần là nhà văn. Chỉ cần là người cha biết bắt đầu – từ một trang giấy trắng và một trái tim đủ đầy.