Tôi từng nghĩ rằng, làm đàn ông nghĩa là phải ổn. Phải gồng lên, phải chịu đựng, phải mạnh mẽ – ngay cả khi bên trong mình chỉ muốn ngồi xuống và… thở.
Một tối, sau một ngày dài kiệt sức vì công việc, con quấy khóc, vợ căng thẳng, tôi nói như một phản xạ:
“Không sao đâu. Anh lo được mà.”
Nhưng khi vào phòng, đóng cửa lại, tôi thấy mình ngồi thẫn thờ. Tim nặng trĩu. Cổ họng nghẹn lại. Tôi nhìn gương – và nhận ra người trong gương đang cố chịu đựng một điều gì đó đã vượt quá sức mình.
Lần đầu tiên, tôi không thấy mình mạnh. Và cũng lần đầu tiên, tôi dám thừa nhận: mình cần nghỉ. Cần được nói ra. Cần được buông.
Từ khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu hành trình mới – hành trình buông bỏ áp lực phải luôn gồng mình. Để được sống thật. Để được kết nối. Để được làm một người cha – không hoàn hảo, nhưng đủ thật.
Tôi từng gánh đủ mọi vai – và không dám nói… tôi mệt
Lớn lên, tôi được dạy rằng: “Đàn ông thì không than vãn. Mệt cũng phải gắng.”
Thế là tôi học cách im lặng. Cắn răng. Làm cho xong. Không than, không chia sẻ. Ngay cả khi trong lòng chỉ muốn có ai đó hỏi một câu đơn giản: “Anh ổn không?”
Tôi mang lối sống đó vào hôn nhân, vào việc làm cha. Mỗi lần có áp lực, tôi chọn im. Mỗi lần bị hiểu lầm, tôi chọn gồng. Không than trách – nhưng cũng không mở lòng. Dần dần, tôi trở thành người đàn ông “ổn” trong mắt mọi người – và lạc lõng trong chính thế giới nội tâm của mình.
Tôi tưởng mình đang “mạnh mẽ”. Nhưng sự thật là tôi chỉ đang co lại – trong một chiếc vỏ tên là trách nhiệm. Mỗi ngày, tôi mặc chiếc áo “kiên cường” để che giấu một trái tim đang kiệt sức.
Và rồi, tôi nhận ra: nếu tôi cứ tiếp tục gồng, thì con tôi – người đàn ông nhỏ bé ấy – sẽ học đúng điều mà tôi từng phải học lại: che giấu, cắn răng, rồi lạc lõng.
Tôi không muốn điều đó lặp lại. Nên tôi chọn dừng. Tôi buông bỏ áp lực.
Không phải vì tôi yếu – mà vì tôi muốn con tôi sau này biết rằng: làm đàn ông không có nghĩa là không được mệt. Mà là dám nói: “Tôi đang mệt – nhưng tôi không một mình.”
Tôi học cách nói thật – và không xin lỗi vì cảm xúc của mình
Tôi bắt đầu nói ra điều mình từng giấu
Trước đây, mỗi khi ai đó hỏi “Anh ổn không?”, tôi gật đầu.
“Ổn.”
Thậm chí, có khi tôi nói “Ổn” ngay cả khi trong lòng đang hỗn loạn. Vì tôi tin rằng: đàn ông không nên than. Không nên thể hiện quá nhiều cảm xúc. Không được phép yếu lòng.
Nhưng sau đêm tôi ngồi một mình, thở dốc trong sự cô đơn mà chính tôi tạo ra, tôi biết: nếu tôi còn tiếp tục che giấu, tôi sẽ lạc hẳn khỏi những người mình yêu.
Tôi bắt đầu thử nói những điều thật:
“Hôm nay anh mệt lắm.”
“Anh thấy mình đang bị áp lực.”
“Anh cần một cái ôm, chứ không cần lời khuyên.”
Không dễ. Ban đầu, tôi còn cảm thấy… có lỗi. Như thể việc mình thấy mệt là một điều khiến người khác phiền hà. Nhưng rồi, tôi học được điều quan trọng nhất:
Cảm xúc không có gì phải xin lỗi.
Tôi không sai khi buồn. Tôi không yếu khi nói “anh cần nghỉ.”
Tôi chỉ đang buông bỏ áp lực phải luôn ổn – và cho mình một không gian thật để thở.
Vợ tôi bắt đầu nhìn tôi khác – không còn là “đá tảng”
Lần đầu tôi nói “Anh không ổn”, vợ tôi không trách, không giận.
Cô ấy chỉ lặng im một lúc, rồi hỏi:
“Thế giờ anh cần em làm gì cho anh?”
Tôi đáp: “Không cần gì. Em cứ ngồi đây là đủ.”
Cô ấy gật đầu – và ngồi lại thật.
Từ đó, tôi thấy mối quan hệ của chúng tôi dịu hơn, thật hơn.
Không còn những lớp vai diễn: người mạnh – người yếu, người gồng – người lo.
Chỉ còn lại hai con người đang học cách gần nhau bằng sự chân thật.
Tôi không còn “giải quyết cảm xúc” – tôi ở lại với nó
Trước kia, mỗi khi thấy mình tức, tôi cố “giải quyết” nhanh. Khi thấy buồn, tôi tìm thứ gì đó để bận.
Giờ, tôi dừng lại. Tôi hít thở. Tôi đặt tay lên ngực và hỏi:
“Cảm giác này đang muốn nhắc mình điều gì?”
Tôi viết ra. Tôi kể cho vợ nghe. Tôi dạy con rằng ba cũng có lúc mệt – và điều đó không làm ba bớt yêu con, bớt bản lĩnh, hay bớt làm cha.
Vì tôi đã hiểu: buông bỏ áp lực không làm tôi nhỏ đi – mà giúp tôi lớn lên một cách thật lòng.
Khi tôi không còn gồng – con trai tôi bắt đầu tin rằng khóc là được
“Ba ơi, con buồn… con khóc được không?”
Một buổi tối, sau khi làm bài tập bị sai, con trai tôi nhìn tôi – ánh mắt rưng rưng:
“Ba ơi, con buồn… con khóc được không?”
Tôi ngồi xuống, ôm lấy con, và nói:
“Dĩ nhiên rồi. Ai buồn mà chẳng muốn khóc. Ba cũng từng như vậy.”
Con gục đầu vào vai tôi, khóc nức. Không giấu giếm. Không xấu hổ. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy điều mình từng cố gồng suốt cả tuổi thơ đã được tháo ra – trong ánh mắt của con.
Vì tôi đã buông bỏ áp lực phải làm “người cha thép”, nên con mới dám trở thành một đứa trẻ mềm.
Con không cần học cách mạnh mẽ bằng cách cắn răng nữa
Tôi từng lớn lên với những câu như “Con trai không được khóc”, “Mạnh mẽ lên!”, “Nhịn đi, ai cũng khổ cả.”
Tôi từng cố dạy con điều tương tự – cho đến khi chính tôi bắt đầu sụp đổ, và học cách gầy dựng lại bản thân từ sự thật lòng.
Giờ đây, tôi nói với con:
“Mạnh mẽ không phải là không buồn. Mà là buồn mà vẫn dám nói ra.”
“Không cần gồng. Chỉ cần thật.”
Và con học rất nhanh. Con dám nói “con mệt”, “con lo”, “con nhớ ông nội”…
Và điều đó khiến tôi tin rằng: tôi đang dạy con cách làm đàn ông – không bằng gậy gộc – mà bằng trái tim.
Vợ tôi nhìn hai cha con – và mỉm cười không nói
Một hôm, sau một trận mưa to, điện bị cúp, cả nhà ngồi bên nhau trong ánh nến. Tôi kể con nghe chuyện ngày xưa ba cũng sợ bóng tối. Con mở to mắt:
“Thật hả? Con tưởng ba gan lắm?”
Tôi nói: “Gan đâu có nghĩa là không sợ. Gan là dám nói ‘Ba sợ tối, nhưng ba ở đây với con.’”
Con ôm tôi. Vợ tôi chỉ ngồi bên cạnh, không nói gì – nhưng ánh mắt cô ấy ấm lại, và đầy biết ơn.
Tôi hiểu: tôi không chỉ đang buông bỏ áp lực cho chính mình – mà còn giải phóng cả những người mình yêu khỏi sự căng thẳng mang tên “ổn mọi lúc.”
Là đàn ông – ta không cần hoàn hảo, chỉ cần thật
Tôi từng gánh đủ vai: trụ cột, chồng mạnh mẽ, cha mẫu mực, người đàn ông “luôn ổn”. Nhưng rồi, chính những vai ấy khiến tôi xa vợ, xa con, và xa cả chính mình.
Mãi cho đến khi tôi buông bỏ áp lực phải “làm tốt mọi thứ” – tôi mới thấy mình sống đúng với vai trò quan trọng nhất: một người thật. Một người biết mệt thì nói mệt. Biết buồn thì ngồi xuống. Biết cần thì lên tiếng. Biết ôm khi không có gì để nói.
Chúng ta – những người đàn ông – không cần phải gồng mãi để trở thành ai đó hoàn hảo trong mắt người khác. Chúng ta chỉ cần thật – để được kết nối, được tin, được yêu – và được là chính mình.
Vì đôi khi, chỉ cần ta dám sống thật – là ta đã mở đường cho con trai mình sống một cuộc đời nhẹ hơn rất nhiều.
Buông một chút – để sống thật hơn một chút
Nếu bạn từng gồng mình trong im lặng, từng cố “làm tốt” nhưng thấy lòng mình mỗi lúc một xa… thì có thể, điều bạn cần không phải là cố thêm – mà là buông bỏ áp lực ấy.
Tôi mời bạn chia sẻ hành trình của mình tại chương trình Nuôi Con Đúng Cách – nơi những người đàn ông đang học lại cách sống thật, kết nối thật, và yêu thương không điều kiện.
Bạn không cần hoàn hảo. Bạn chỉ cần đủ can đảm để bắt đầu từ chính mình – bằng sự thật thà và một trái tim đã sẵn sàng sống nhẹ hơn.