Từ một đứa trẻ đầy oán giận – đến người mẹ biết dừng lại

Tôi từng ghét mẹ.
Không phải vì bà ác.
Mà vì bà quá nghiêm, quá lạnh lùng – và quá giỏi làm tôi thấy mình “không đủ tốt”.

Mỗi lần tôi làm sai, mẹ không đánh – nhưng ánh mắt mẹ còn đau hơn roi.
Mỗi lần tôi điểm thấp, mẹ lặng im – nhưng cái im lặng ấy cứ như giày xéo trái tim.
Có những năm tháng, tôi chỉ ước:

“Ước gì mẹ là người khác.”
“Ước gì mình đừng sinh ra trong nhà này.”

Tôi lớn lên, mang theo trong lòng một cái bóng:
Làm mẹ – là kiểm soát.
Làm mẹ – là đè nén.
Làm mẹ – là thứ khiến mình đau nhất…

Tôi từng thề:

“Sau này, tôi sẽ không như bà.”
“Tôi sẽ không làm con tôi sợ, không khiến nó ghét tôi như tôi đã từng.”

Nhưng rồi… tôi làm mẹ.
Và ngay lần đầu con cãi lời, tôi hét lên câu mà mẹ từng nói với tôi:

“Mẹ thật sự thất vọng về con.”

Tôi đứng sững.
Con tôi khóc.
Và trong ánh mắt ấy – tôi thấy chính mình,
đứa trẻ năm xưa, đầy giận dữ, cô đơn, và… vẫn chưa được chữa lành.

Khi tôi hét lên giống hệt mẹ – và thấy lại đứa trẻ năm xưa trong ánh mắt con

Khoảnh khắc tôi nghe chính giọng nói của mẹ – phát ra từ miệng mình

Chiều hôm đó, con gái tôi vừa vào lớp 1, làm rơi cặp sách, làm bẩn vở, và nằm dài ra sàn khóc.
Tôi đã dặn trước. Tôi đã nhắc nhở.
Nhưng khi nhìn cảnh đó, tôi mất bình tĩnh.

Tôi hét lên:

“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi?”
“Sao con làm mẹ nhục nhã thế này?”

Và khi câu đó rơi khỏi miệng tôi – tôi chết lặng.

Vì đó chính xác là câu mẹ tôi từng nói với tôi – trước bao ánh mắt, trong một buổi họp phụ huynh năm lớp 3.

Tôi nhớ rõ mình đã đứng đó, mắt đầy nước, còn mọi người thì nhìn…
Như thể tôi là một đứa trẻ “không biết dạy”.

Tôi đã ghét mẹ từ khoảnh khắc đó.
Và giờ, tôi đang làm điều y hệt – với đứa con tôi thương nhất.

Con nhìn tôi – như thể mẹ nó đã biến thành ai khác

Con không phản kháng.
Chỉ lùi lại. Rồi ngồi thụp xuống.
Và tôi… thấy mình tan vỡ.

Tôi không muốn là mẹ tôi.
Tôi không muốn ánh mắt ấy – ánh mắt mà tôi từng sợ suốt thời thơ ấu – xuất hiện trên gương mặt con.

Nhưng tôi đã để nó xảy ra.

Tôi tưởng mình đã thoát – hóa ra chỉ đang lặp lại một vòng tròn

Tôi từng tin rằng: chỉ cần không đánh, không mắng quá đáng, không lạnh lùng như mẹ là được.
Nhưng tôi không biết:
Những câu nói, phản ứng, và cả cái cách tôi nhìn con – đều mang dấu vết của người phụ nữ mà tôi từng oán giận.

Tôi không phải bản sao của mẹ.
Nhưng tôi đang là… bản nháp chưa sửa.
Một bản nháp vẫn mang theo nỗi đau cũ – và giờ đang in lại lên trái tim con mình.

Từ ghét mẹ – đến hiểu mẹ, và rồi… học lại cách làm mẹ tử tế

Tôi tình cờ đăng ký chuỗi email mang tên ‘Ám ảnh tuổi thơ con’

Trong một lần lang thang trên mạng, tôi nhìn thấy một dòng chữ nhỏ:

“Chữa lành tuổi thơ – để con bạn không phải sống lại nỗi đau của bạn.”

Tôi không nghĩ nhiều.
Chỉ thấy tim mình như có ai đó gõ nhẹ.
Tôi bấm đăng ký.
Ngay hôm sau, thư đầu tiên từ “ông Bụt” xuất hiện trong hộp thư của tôi

Và thế là tôi bắt đầu…
Một lá thư mỗi ngày.
Không dài. Không triết lý.
Nhưng sao cứ đọc là thấy như ai đang nói hộ mình.
Lột trần nỗi đau – nhưng không buộc phải khóc.
Xoa dịu – mà không bảo “phải quên đi”.

Tôi bắt đầu viết – những dòng chưa từng dám nói với mẹ

Tôi viết thư cho mẹ mình. Không gửi.
Chỉ để… nói hết.

“Mẹ à, con từng rất giận mẹ.
Vì mẹ luôn im lặng mỗi khi con cần được nghe.
Vì mẹ chỉ khen khi con giỏi, và lạnh nhạt khi con sai.
Vì mẹ khiến con tin rằng: mình không đủ tốt để được yêu.”

“Nhưng giờ, khi con cũng làm mẹ…
Con thấy: làm mẹ không dễ.
Và có lẽ mẹ cũng từng là một đứa trẻ không được yêu thương đúng cách.”

Viết xong, tôi không tha thứ ngay.
Nhưng tôi mềm đi.
Và lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn mẹ – không chỉ bằng ký ức, mà bằng thấu cảm.

Tôi cũng viết thư cho chính mình – đứa trẻ năm xưa chưa từng được ôm

Trong một lá thư của ông Bụt, có đoạn:

“Đứa trẻ bên trong bạn không biến mất. Nó chỉ đang chờ được lắng nghe.”

Tôi đã thử.

Tôi nhắm mắt lại. Tưởng tượng ra chính mình – năm 8 tuổi, đứng sau cánh cửa bị mẹ mắng, mặt đầy nước mắt.
Tôi lại gần. Ngồi xuống. Và nói:

“Mẹ sai rồi. Không phải lỗi của con. Con xứng đáng được ôm. Con đã làm rất tốt rồi.”

Tôi khóc. Nhưng không còn giận.
Tôi thương mình. Và cũng thương mẹ – người đã không biết cách nói những câu ấy với tôi năm xưa.

Tôi bắt đầu chọn lại – từng phản ứng, từng lời nói, từng ánh mắt

Tôi không thay đổi sau một đêm.
Nhưng giờ, mỗi khi sắp mắng con, tôi dừng lại.

Tôi đặt tay lên ngực.
Tôi tự hỏi:

“Mình sắp nói vì con… hay vì nỗi đau chưa lành trong mình đang trỗi dậy?”

Tôi học cách xin lỗi con.
Không phải vì mình sai hoàn toàn, mà vì con cần biết: mẹ cũng là người. Và người thì có lúc mệt, có lúc sai, nhưng… vẫn chọn yêu con bằng sự tỉnh táo.

Tôi không còn là người mẹ tôi từng sợ – và con tôi không còn sợ mẹ mình

Con không còn nhìn tôi bằng ánh mắt e dè

Tôi không đếm được bao nhiêu lần trước đây con lùi lại mỗi khi tôi giận.
Mỗi lần con làm sai, là một lần tôi dựng lên bức tường – bằng ánh mắt lạnh, bằng lời chê trách.

Nhưng từ ngày tôi bắt đầu chữa lành,
con cũng bắt đầu thay đổi.
Con vẫn nghịch, vẫn đôi khi bướng, nhưng khi làm sai, con nói:

“Mẹ ơi… mẹ có giận không?”
Và tôi trả lời:
“Mẹ không vui, nhưng mẹ vẫn ở đây.”

Chỉ vậy thôi – mà con tiến lại gần.
Con ôm tôi.
Và tôi hiểu: con không cần mẹ hoàn hảo, chỉ cần mẹ không bỏ rơi mình trong lúc yếu đuối.

Tôi không còn oán trách mẹ – và cũng không còn oán trách chính mình

Tôi không còn cố “sửa” mẹ trong đầu.
Tôi để bà là bà – một người phụ nữ từng gánh quá nhiều nỗi sợ, và không được học cách yêu con đúng.

Tôi cũng không còn ghét mình mỗi khi lỡ cáu.
Tôi học cách dừng lại – rồi quay lại xin lỗi.
Mỗi lần như thế, tôi thấy trái tim mình mềm đi một chút.
Mối quan hệ giữa tôi và con cũng vì vậy mà dịu lại, gắn hơn.

Tôi biết, mình không phải mẹ hoàn hảo – nhưng đang là mẹ tử tế

Mỗi ngày, tôi chọn nói ít đi, lắng nghe nhiều hơn.
Tôi chọn ôm con trước, rồi mới dạy sau.
Tôi chọn dịu lại, để con được giữ lại.

Và tôi biết… tôi đang làm mẹ theo cách mà đứa trẻ trong tôi từng ao ước được nhận.

Không phải ai làm mẹ cũng từng được dạy cách yêu

Tôi từng nghĩ mình phải tha thứ cho mẹ thì mới có thể yên ổn.
Nhưng giờ tôi hiểu:
Không cần tha thứ vội.
Chỉ cần hiểu – rằng đôi khi, người làm tổn thương ta… cũng từng là đứa trẻ bị tổn thương.

Tôi không còn ghét mẹ.
Tôi không còn ghét chính mình.
Tôi đang học lại – mỗi ngày – cách làm mẹ tử tế, không bằng sách vở, mà bằng sự thành thật với quá khứ, và sự hiện diện trong từng khoảnh khắc với con.

Tình yêu không phải là thứ di truyền – nó là thứ phải học lại

Chúng ta lớn lên trong những ngôi nhà thiếu vắng sự dịu dàng – thì ta phải học lại.
Từng ánh mắt. Từng cái ôm. Từng câu nói không làm con sợ.
Là ta đang chữa lành.

Không chỉ cho con.
Mà cho cả đứa trẻ bên trong ta.
Và… nếu may mắn – ta sẽ thấy mình bắt đầu nhìn mẹ bằng một ánh mắt khác.

Không phải ánh mắt của sự oán trách,
mà là của một người trưởng thành – đã đủ dũng cảm để không lặp lại nỗi đau lên thế hệ sau.

Nếu bạn từng ghét mẹ – và giờ đang học làm mẹ tử tế…

Hãy biết rằng, bạn không lạc lõng.
Có những người mẹ như bạn – từng oán giận, từng khóc thầm, từng tự hỏi liệu mình có đang trở thành phiên bản mà mình từng sợ.

Nhưng rồi, họ đã chọn khác đi.
Không để quá khứ quyết định tương lai con mình.
Không để tổn thương lặp lại qua từng ánh mắt, từng lời mắng.

Bạn cũng có thể.
Và câu chuyện của bạn – có thể là ánh sáng cho một người mẹ khác đang loay hoay.

👉 Hãy gửi câu chuyện ấy về:
http://nuoicondungcach.org
Để cùng nhau, chúng ta chữa lành – không chỉ cho một đứa trẻ, mà cho cả một thế hệ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *