Kiểm soát cơn giận – để không làm tổn thương con bằng tiếng hét

Hôm ấy, con làm đổ cốc nước lên đống giấy tờ quan trọng của tôi. Trong giây lát, tôi gắt lên: “Con làm cái gì vậy? Bao nhiêu lần rồi con vẫn không cẩn thận!”
Tiếng tôi vang khắp nhà. Con giật mình. Không khóc. Không cãi.
Chỉ nhìn tôi, mắt đỏ hoe, rồi nói khẽ:
“Bố ơi, đừng hét nữa…”

Tôi đứng sững. Cơn tức vẫn còn đó – nhưng điều gì đó trong tôi… gãy xuống. Câu nói ấy không to. Không trách. Nhưng nó chạm vào tận cùng phần tôi luôn cố che giấu: nỗi hối hận sau mỗi lần mất kiểm soát.

Tôi từng nghĩ: trẻ con thì cần phải quát mới nghe. Nhưng khi con nói: “Đừng hét nữa”, tôi không còn thấy mình đang dạy con điều gì – mà đang đẩy con xa mình dần, bằng chính thứ âm thanh mà tôi tưởng là uy quyền. Đọc tiếp “Kiểm soát cơn giận – để không làm tổn thương con bằng tiếng hét”

Chúng tôi cùng con gái tập thiền – và tìm lại kết nối gia đình

Một tối, khi tôi đang cau có vì công việc chưa xong, điện thoại liên tục báo tin nhắn, còn con thì đang vừa hát vừa chạy quanh phòng – tôi gần như sắp nổi giận.

Nhưng trước khi kịp quát, con gái tôi chạy đến, cầm tay tôi và nói nhỏ:
“Ba ơi, ba thở đi…”

Tôi sững người. Không phải vì bất ngờ – mà vì bị đánh thức. Câu nói ấy như một lời mời, không phán xét. Không yêu cầu tôi im lặng. Không buộc tôi vui lên. Chỉ đơn giản là: “Ba ơi, hãy về lại đây với con – bằng hơi thở của ba.”

Tối hôm đó, tôi ngồi xuống, cùng con thở 3 phút. Và sau 3 phút ấy, tôi thấy mình… dịu lại. Đọc tiếp “Chúng tôi cùng con gái tập thiền – và tìm lại kết nối gia đình”

Tôi buông bỏ áp lực – và học cách sống thật

Tôi từng nghĩ rằng, làm đàn ông nghĩa là phải ổn. Phải gồng lên, phải chịu đựng, phải mạnh mẽ – ngay cả khi bên trong mình chỉ muốn ngồi xuống và… thở.

Một tối, sau một ngày dài kiệt sức vì công việc, con quấy khóc, vợ căng thẳng, tôi nói như một phản xạ:
“Không sao đâu. Anh lo được mà.”
Nhưng khi vào phòng, đóng cửa lại, tôi thấy mình ngồi thẫn thờ. Tim nặng trĩu. Cổ họng nghẹn lại. Tôi nhìn gương – và nhận ra người trong gương đang cố chịu đựng một điều gì đó đã vượt quá sức mình.

Lần đầu tiên, tôi không thấy mình mạnh. Và cũng lần đầu tiên, tôi dám thừa nhận: mình cần nghỉ. Cần được nói ra. Cần được buông.

Từ khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu hành trình mới – hành trình buông bỏ áp lực phải luôn gồng mình. Để được sống thật. Để được kết nối. Để được làm một người cha – không hoàn hảo, nhưng đủ thật. Đọc tiếp “Tôi buông bỏ áp lực – và học cách sống thật”

Tôi từng im lặng – giờ tôi học cách đồng hành với cảm xúc của vợ

Một tối, vợ tôi ngồi khóc lặng trong góc phòng. Tôi thấy – nhưng không lại gần. Tôi không biết nên nói gì, cũng sợ mình sẽ làm tình hình tệ hơn. Tôi đứng một lúc rồi lặng lẽ rời đi. Lúc bước ra khỏi phòng, tôi nghe cô ấy thì thầm: “Anh đi rồi… em càng thấy trống hơn.”

Câu nói đó ám ảnh tôi. Tôi cứ tưởng mình đang “tôn trọng không gian riêng của cô ấy”. Nhưng hóa ra – tôi vừa để cô ấy một mình, vào lúc cô ấy cần tôi nhất.

Lúc đó, tôi chợt nhận ra: suốt bao năm qua, tôi chưa từng biết cách đồng hành với cảm xúc của vợ mình. Khi cô ấy vui – tôi chia sẻ. Nhưng khi cô ấy buồn – tôi rút lui. Không phải vì vô tâm, mà vì… tôi sợ. Tôi không biết phải làm gì, không biết nói gì. Và thay vì học, tôi chọn im lặng. Đọc tiếp “Tôi từng im lặng – giờ tôi học cách đồng hành với cảm xúc của vợ”

Tôi học cách thể hiện cảm xúc – để con trai không lớn lên như tôi

Một buổi tối, khi đang gấp chăn cho con sau giờ đi ngủ, thằng bé quay sang nhìn tôi:
“Ba có thương con không?”
Câu hỏi ấy tưởng chừng đơn giản, nhưng tôi… khựng lại.
Không phải vì tôi không thương. Mà vì – tôi chưa quen nói điều đó ra.

Tôi trả lời “Có chứ, sao con lại hỏi vậy?” rồi né tránh bằng một cái xoa đầu vội. Nhưng trong lòng, có gì đó thắt lại. Vì tôi biết, một giây im lặng ấy – với một đứa trẻ – cũng đủ để gieo vào tim nó một dấu hỏi.

Lúc đó, tôi nhận ra: tôi thương con rất nhiều, nhưng chưa từng học cách thể hiện cảm xúc đó một cách rõ ràng. Tôi yêu, nhưng giấu. Tôi quan tâm, nhưng thể hiện lúng túng. Tôi không thiếu tình cảm – tôi chỉ thiếu ngôn ngữ để truyền nó đi.

Và ngay lúc ấy, tôi tự hứa: Mình sẽ không để con lớn lên với sự ngờ vực như mình đã từng. Đọc tiếp “Tôi học cách thể hiện cảm xúc – để con trai không lớn lên như tôi”

Tôi viết nhật ký cho con trai – điều bố tôi chưa từng làm

Tối hôm đó, con tôi vừa ngủ say sau một ngày mệt nhoài đi học và chạy nhảy khắp sân. Tôi ngồi bên giường con, nhìn gương mặt nhỏ bé ấy, và bất giác lấy cuốn sổ tay ra. Không dự định trước, không vì lý do gì đặc biệt. Chỉ là muốn viết. Tôi mở đầu bằng ba chữ: “Con trai à…”

Nhưng rồi tôi khựng lại. Tay run nhẹ. Tim như chùng xuống. Tôi nhận ra: đó là lần đầu tiên tôi viết cho con trai mình – và cũng là lần đầu tiên trong đời tôi viết một điều gì đó cho một đứa trẻ trong gia đình. Vì bố tôi… chưa từng làm điều đó với tôi.

Tôi chưa từng nhận được một bức thư tay, một dòng nhắn, một mảnh giấy nhỏ nào từ ông. Không có lời dặn, không có cảm xúc. Dù tôi biết ông thương tôi theo cách của ông – lặng lẽ, trách nhiệm, bền bỉ. Nhưng yêu mà không có lời – đôi khi cũng là một khoảng trống kéo dài suốt cả tuổi thơ. Đọc tiếp “Tôi viết nhật ký cho con trai – điều bố tôi chưa từng làm”

Tôi học cách lắng nghe – từ một buổi trị liệu hôn nhân

Đó là câu vợ tôi nói trong buổi trị liệu đầu tiên. Không giận dữ, không nước mắt, chỉ là một lời nói buông nhẹ – nhưng đủ để khiến tôi như bị tát thẳng vào lòng tự trọng.

Tôi định phản bác: “Không phải anh không nghe, mà là em nói hoài một chuyện.” Nhưng người trị liệu nhẹ nhàng đặt tay ra hiệu dừng lại, rồi hỏi tôi: “Lần gần nhất anh nghe cô ấy nói mà không ngắt lời là khi nào?”

Tôi không trả lời được.

Tối hôm ấy, trên đường về, tôi lặng thinh. Cô ấy ngồi cạnh cũng không nói gì. Không phải vì giận – mà vì cả hai đều đã quá mệt. Và lần đầu tiên trong nhiều năm hôn nhân, tôi buộc phải nhìn thẳng vào một sự thật: tôi chưa bao giờ thật sự học cách lắng nghe người phụ nữ bên cạnh mình. Đọc tiếp “Tôi học cách lắng nghe – từ một buổi trị liệu hôn nhân”

Người cha biết dỗ con – là người biết tự chữa lành

Một buổi tối, con tôi khóc nức nở vì chiếc xe đồ chơi bị gãy. Tôi chạy lại, loay hoay gắn lại món đồ, rồi nói nhanh: “Không sao, ba sẽ mua cái khác.” Con vẫn khóc. Tôi gắt: “Nín đi! Có gì đâu mà khóc hoài vậy?” Nhưng con chỉ khóc to hơn – và lần này, không phải vì chiếc xe, mà vì… ba không hiểu gì cả.

Tôi đứng lặng. Trong lòng dâng lên cảm giác bất lực khó tả – như thể bị từ chối. Và rồi bất ngờ, trong một thoáng chạm, tôi nhận ra: tôi từng là đứa trẻ như vậy. Tôi cũng từng khóc vì mất một món đồ, vì bị bạn bắt nạt, vì thấy lạc lõng… nhưng mỗi lần như thế, tôi chỉ nghe: “Con trai gì mà mít ướt?” hoặc “Khóc nữa là ăn đòn!”

Tôi chưa từng được ai dỗ. Tôi không biết cảm giác đó như thế nào. Và giờ đây, tôi học cách dỗ con, bắt đầu từ việc thừa nhận một điều: tôi chưa từng được ai dịu dàng với nỗi buồn của mình. Đọc tiếp “Người cha biết dỗ con – là người biết tự chữa lành”

Kiểm soát cảm xúc – điều người cha nào cũng cần học

Tôi từng nghĩ mình là người có lý trí. Điềm tĩnh khi làm việc, giỏi chịu áp lực. Nhưng rồi một ngày, chỉ vì con làm đổ ly nước lên bàn học, tôi nổi cáu. Giọng tôi to hơn thường ngày, mặt tôi nóng bừng, lời nói thốt ra nhanh và nặng. Con đứng sững lại, môi mím chặt, mắt rưng rưng. Không nói gì. Chỉ lùi lại – như sợ bị đánh.

Khoảnh khắc đó khiến tôi khựng lại. Không phải vì con làm sai. Mà vì tôi thấy mình giống hệt cha tôi ngày xưa – người từng quát tôi chỉ vì một vết mực trên vở. Tôi tưởng mình khác ông. Nhưng hóa ra, khi không kiểm soát được cảm xúc, tôi đang lặp lại chính điều mình từng ghét nhất.

Lúc ấy, tôi nhận ra: kiểm soát cảm xúc không phải là điều mình đã biết – mà là điều mình cần phải học lại, từ đầu. Đọc tiếp “Kiểm soát cảm xúc – điều người cha nào cũng cần học”

Đi làm vì con là chưa đủ – con cần cha ở bên

Một buổi tối, tôi vừa về đến nhà thì con trai bĩu môi: “Ba về muộn nữa rồi. Hôm nay con thi hát, ba chẳng tới.” Tôi đang định giải thích “Ba bận làm việc mà con…” thì con cắt lời, lầm bầm: “Ba đi làm hoài, lúc nào ba cũng không có nhà.” Tôi khựng lại. Câu nói đơn giản ấy như một nhát cắt vào tim tôi. Cảm xúc đầu tiên là bực – vì thấy mình đang cố gắng vì con, vì gia đình. Nhưng cảm xúc thứ hai – sâu hơn – là buồn. Buồn vì hóa ra con không cần tôi giỏi giang, không cần tôi thành đạt. Con cần cha ở bên.

Và tôi chợt nhận ra: tôi đã vắng mặt nhiều hơn tôi tưởng. Vắng mặt không chỉ trong những buổi họp phụ huynh hay giờ ăn tối – mà trong cả tâm trí con. Vắng mặt trong ký ức tuổi thơ đang dần lớn lên mà không có hình bóng của tôi trong đó. Đọc tiếp “Đi làm vì con là chưa đủ – con cần cha ở bên”