Hôm ấy, con làm đổ cốc nước lên đống giấy tờ quan trọng của tôi. Trong giây lát, tôi gắt lên: “Con làm cái gì vậy? Bao nhiêu lần rồi con vẫn không cẩn thận!”
Tiếng tôi vang khắp nhà. Con giật mình. Không khóc. Không cãi.
Chỉ nhìn tôi, mắt đỏ hoe, rồi nói khẽ:
“Bố ơi, đừng hét nữa…”
Tôi đứng sững. Cơn tức vẫn còn đó – nhưng điều gì đó trong tôi… gãy xuống. Câu nói ấy không to. Không trách. Nhưng nó chạm vào tận cùng phần tôi luôn cố che giấu: nỗi hối hận sau mỗi lần mất kiểm soát.
Tôi từng nghĩ: trẻ con thì cần phải quát mới nghe. Nhưng khi con nói: “Đừng hét nữa”, tôi không còn thấy mình đang dạy con điều gì – mà đang đẩy con xa mình dần, bằng chính thứ âm thanh mà tôi tưởng là uy quyền. Đọc tiếp “Kiểm soát cơn giận – để không làm tổn thương con bằng tiếng hét”