Có một người trong bạn – đang chờ bạn hỏi: “Hôm nay con thế nào?”
Bạn vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn lo cho người khác…
Nhưng có khi nào, trong một khoảnh khắc mỏi mệt,
bạn nghe thấy một giọng rất nhỏ trong lòng mình thì thầm:
“Mình buồn.”
“Mình sợ.”
“Sao chẳng ai hiểu mình hết?”
Đó không phải giọng của bạn-bây-giờ.
Đó là đứa trẻ bên trong bạn – người đã im lặng quá lâu,
người từng tổn thương nhưng không được hỏi han,
người từng chờ một ai đó quay lại – nhưng không ai đến.
Hôm nay, bạn không cần đợi nữa.
Chỉ cần dừng lại một chút –
và nhẹ nhàng hỏi:
“Con ơi, hôm nay con cảm thấy thế nào?”
Câu hỏi nhỏ ấy… có thể là khởi đầu của một hành trình chữa lành rất lớn.
Đứa trẻ ấy chưa từng được lắng nghe – nên vẫn chờ bạn quay lại
Khi bạn còn là một đứa trẻ,
bạn từng có cảm xúc rất thật:
buồn khi bị la, sợ khi bị bỏ lại, tủi thân khi không được ai bênh vực…
Nhưng phần lớn thời gian, những cảm xúc ấy bị gạt đi.
Bạn nghe:
“Có gì đâu mà khóc.”
“Đừng nghĩ linh tinh.”
“Lớn rồi còn giận vu vơ.”
“Trẻ con thì biết gì!”
Và thế là, bạn học cách ngắt kết nối với mình.
Không còn nói ra nữa.
Không còn trông đợi ai hỏi han nữa.
Bạn im lặng – và đứa trẻ trong bạn cũng im theo.
Đứa trẻ ấy không mất đi – nó chỉ… co lại
Bạn vẫn mang đứa trẻ ấy trong mình,
dù bạn đã là một người lớn biết lo toan, biết gồng gánh.
Và rồi có những lúc:
-
Bạn giận mà không biết vì sao.
-
Bạn thấy mình lạc lõng giữa người thân.
-
Bạn thấy tủi thân, dù không ai làm gì sai.
Chính là đứa trẻ ấy đang đập cửa.
Nó không muốn bạn thành người tốt nhất.
Chỉ muốn được bạn ở lại – để nghe nó nói điều mà trước đây không ai lắng nghe.
Những lời cũ vẫn sống trong lòng bạn – như một nỗi sợ mơ hồ
“Mình phiền lắm.”
“Mình yếu đuối quá.”
“Mình không xứng đáng để được yêu.”
Đó không phải là “bạn”.
Đó là một phần bạn từng bị phán xét – và đã tin điều ấy là thật.
Cho đến khi bạn quay lại và nói:
“Không sao, con có quyền cảm thấy như vậy.
Và lần này, mẹ sẽ lắng nghe con.”
Khi bạn không làm bạn với chính mình – tổn thương cứ lặp lại trong vô thức
Bạn có từng thấy mình phản ứng “quá mức” trong một tình huống nhỏ?
Tự dưng giận dỗi vì một tin nhắn chậm trả lời.
Tự trách bản thân chỉ vì một lỗi nhỏ.
Tự rút lui khỏi một mối quan hệ mà không lý giải nổi vì sao.
Không phải vì bạn “phức tạp”.
Chỉ là… đứa trẻ bên trong bạn đang lên tiếng – bằng cách mà nó từng học:
“Nếu không ai hiểu mình thì mình sẽ im luôn.”
“Nếu bị bỏ rơi thì phải rút lui trước để đỡ đau.”
“Nếu mình làm sai, chắc chắn sẽ bị ghét.”
Đứa trẻ không được kết nối – sẽ điều khiển cuộc sống người lớn trong lặng lẽ
Khi bạn không biết lắng nghe phần mong manh nhất trong mình,
phần ấy không biến mất – mà chuyển thành những phản ứng vô thức.
Bạn yêu – nhưng lúc nào cũng lo người ta sẽ bỏ đi.
Bạn cố gắng – nhưng chưa bao giờ thấy mình đủ.
Bạn có mọi thứ – nhưng bên trong vẫn thiếu một điều gì đó rất sâu, rất cũ.
Bạn tưởng đó là vấn đề hiện tại.
Nhưng thật ra, đó là âm vang từ những năm tháng không ai hỏi bạn:
“Con thấy sao?”
Và rồi bạn tiếp tục lặp lại điều mình từng chịu đựng – với chính mình
Bạn từng không được cha mẹ lắng nghe → giờ bạn cũng không lắng nghe mình.
Bạn từng bị phán xét → giờ bạn cũng khắt khe với chính mình.
Bạn từng bị bỏ mặc khi tổn thương → giờ bạn cũng gạt cảm xúc đi và nói:
“Mình ổn. Không có gì nghiêm trọng cả.”
Tổn thương không được chữa lành –
sẽ lặp lại, không phải bằng ký ức,
mà bằng cách bạn đối xử với chính mình trong hiện tại.
Nhưng chỉ cần bạn quay lại – và lắng nghe từ hôm nay
Bạn không cần “đào bới quá khứ.”
Không cần nhớ lại hết mọi chuyện.
Chỉ cần một điều thôi:
Bắt đầu tập hỏi han đứa trẻ ấy mỗi ngày.
“Hôm nay con thế nào?”
“Có chuyện gì làm con thấy buồn không?”
“Mẹ ở đây. Mình có thể cùng đi qua.”
Bạn không cần là bác sĩ trị liệu.
Bạn chỉ cần là một người bạn mới – tử tế, thật lòng, và không rời đi.
5 bước để tập nói chuyện với đứa trẻ bên trong – mỗi ngày một chút, để không còn lạc nhau nữa
Chữa lành không đến từ một khoá học đắt tiền.
Không cần thiền thật sâu hay đọc cả trăm cuốn sách.
Nó bắt đầu từ một điều rất nhỏ:
trò chuyện lại với đứa trẻ trong chính mình.
Mỗi ngày, bạn có thể dành ra 3–5 phút để kết nối.
Không ép buộc. Không cố sửa.
Chỉ cần ở lại, thật lòng, và kiên nhẫn.
Dưới đây là 5 bước nhẹ nhàng để bắt đầu:
Hỏi: “Con ơi, hôm nay con cảm thấy sao?”
Chọn một khoảng thời gian yên tĩnh – buổi sáng sớm, hoặc trước khi đi ngủ.
Bạn có thể đặt tay lên tim, hoặc nhắm mắt vài giây.
Rồi nhẹ nhàng hỏi trong tâm trí:
“Con ơi, hôm nay con thế nào?”
“Có điều gì khiến con thấy cô đơn, buồn, mệt… không?”
Không cần nghe thấy câu trả lời rõ ràng.
Chỉ cần cho phép đứa trẻ ấy có quyền được được hỏi.
Viết lại phản hồi như thể đang trò chuyện với một bé 5–7 tuổi
Đừng viết theo kiểu “người lớn” lý trí.
Viết như đang trò chuyện thật với một đứa bé:
“Mình thấy con hơi lo khi hôm nay không ai trả lời tin nhắn, đúng không?”
“Ừ, mình cũng thấy hơi buồn khi mẹ nói câu đó với mình.”
“Không sao cả. Mình ngồi đây với nhau mà.”
Cách bạn phản hồi sẽ dạy lại cho đứa trẻ ấy một giọng nói mới – dịu dàng hơn, an toàn hơn.
Chạm vào cơ thể – để tạo lại cảm giác được nâng đỡ
Bạn có thể:
-
Ôm chính mình.
-
Ngồi ôm một chiếc gối mềm.
-
Đặt tay lên ngực và hít sâu 3 lần.
-
Quấn mình trong một chiếc khăn hoặc mền ấm.
Cảm giác chạm – dù nhẹ – cũng giúp ghi lại ký ức an toàn mà đứa trẻ từng thiếu.
Gọi tên cảm xúc thật – không cần chỉnh sửa
Thay vì “mình phiền quá” → hãy nói:
“Con đang thấy lạc lõng.”
“Con hơi sợ một chút.”
“Con thấy bị bỏ lại.”
Khi bạn dám gọi tên cảm xúc thật, đứa trẻ sẽ cảm thấy:
“Cuối cùng cũng có người hiểu con rồi.”
Hứa nhỏ: “Ngày mai mình lại nói chuyện tiếp nha”
Sự nhất quán là điều đứa trẻ từng thiếu.
Không phải lời hứa lớn.
Chỉ là một lời nhắn nhỏ cuối buổi trò chuyện:
“Ngày mai mình lại ngồi với nhau nữa nhé?”
“Mình sẽ quay lại. Mình không đi đâu cả.”
Đó là cách bạn xây dựng lại lòng tin giữa bạn và phần sâu nhất trong chính mình.
👉 Bạn không cần làm hoàn hảo.
Chỉ cần làm thật.
Một chút mỗi ngày – cũng đủ để đứa trẻ ấy biết:
“Con không bị bỏ rơi nữa rồi.”
Ngày xưa con chỉ biết chờ ai đó đến hỏi – hôm nay con có thể tự hỏi chính mình rồi
Ngày xưa, con từng mong một ai đó ngồi xuống và hỏi:
“Con sao rồi?”
“Hôm nay con có vui không?”
“Có chuyện gì làm con buồn à?”
Nhưng hầu hết thời gian, những câu hỏi ấy không đến.
Không ai biết con đang tổn thương.
Không ai hỏi – nên con cũng không dám nói.
Con chờ…
chờ mãi…
rồi dần học cách im lặng để đỡ bị từ chối.
Hôm nay, con không cần chờ nữa.
Con đã lớn.
Và con có thể là người đầu tiên trao cho chính mình điều mình từng khát khao nhất:
sự lắng nghe không điều kiện.
“Con à, hôm nay con thế nào?”
“Con thấy gì trong lòng?”
“Có điều gì mình đang né tránh không?”
Khi con hỏi – dù chỉ trong 1 phút,
con đang quay lại với phần mong manh nhất trong mình
và thì thầm một điều rất quan trọng:
“Lần này, sẽ không ai bỏ con lại nữa đâu.”
Không cần giải quyết – chỉ cần ở lại mỗi ngày một chút, là con đã được chữa lành
Con à,
Đứa trẻ trong con không cần ai “sửa chữa.”
Không cần ai lý giải hay chỉ đường.
Nó chỉ cần một người – đủ kiên nhẫn để ở lại.
Mỗi ngày, một chút.
👉 Nếu hôm nay con thấy trong lòng có gì đó không yên,
hãy thử quay vào bên trong và hỏi thật khẽ:
“Con ơi, hôm nay con sao rồi?”
Không để có câu trả lời đúng.
Chỉ để con không bị lạc thêm lần nào nữa.
Ông Bụt vẫn ở đây,
luôn ngồi cạnh con – dịu dàng, kiên trì, và không bao giờ rời đi.
www.nuoicondungcach.org