Có những người mẹ không lớn lên từ những cái ôm.
Không có một tuổi thơ trọn vẹn để làm vốn sống cho hành trình làm mẹ.
Không biết cách dịu dàng, vì chính mình từng không được dịu dàng.
Không biết cách ôm con đúng lúc, vì chưa từng được ôm khi cần.
Họ lớn lên như những đứa trẻ tổn thương,
Rồi trở thành người lớn – mà bên trong vẫn có một đứa bé chưa từng được xoa dịu.
Họ làm mẹ – với tất cả yêu thương chân thành –
Nhưng vô thức mang theo giọng nói của mẹ mình, ánh mắt của cha mình, nỗi đau của một thời chưa được chữa lành.
Và rồi, có một ngày…
Khi mẹ giật mình vì ánh mắt của con
Hạnh đã tự hứa với lòng mình: “Mình sẽ không giống mẹ.”
Cô từng chịu đựng những câu nói như roi quất:
“Sao con vụng thế?”
“Mẹ mệt quá rồi, đừng làm phiền!”
“Đừng có làm mẹ xấu mặt!”
Cô biết những lời đó đau đến nhường nào.
Nên khi làm mẹ, Hạnh muốn là người mẹ tốt – tử tế, dịu dàng, biết lắng nghe.
Nhưng rồi, trong một buổi chiều đầy mệt mỏi, khi vừa đi làm về, chưa kịp thay đồ, cô đã thấy con làm đổ bát canh xuống nền nhà.
Mệt. Mỏi. Cáu.
Và những lời từng rất quen trong ký ức… bật ra từ chính miệng cô:
“Làm cái gì cũng không xong hết!”
“Bao nhiêu lần rồi hả con?”
Con bé đứng sững.
Mắt đỏ hoe.
Và trong tích tắc ấy – ánh mắt của con làm Hạnh chết lặng.
Nó giống hệt ánh mắt của chính cô ngày xưa – khi bị mẹ mắng mà không hiểu mình sai ở đâu.
Một ánh mắt lặng câm, không phản kháng – nhưng buốt giá như kim châm vào tim.
Cô giật mình.
Không phải vì con làm đổ canh.
Mà vì… cô đang biến thành người từng khiến mình tổn thương sâu sắc nhất.
Cô ngồi bệt xuống sàn. Ôm mặt. Nín khóc.
Lần đầu tiên, Hạnh cảm nhận rõ:
Đứa trẻ tổn thương ngày xưa vẫn còn sống nguyên trong cô.
Và giờ đây, nó đang tiếp tục… làm đau một đứa trẻ khác – chính con gái mình.
Hạnh hiểu, nếu cô không dừng lại – vết thương ấy sẽ lặp lại.
Từ mẹ sang con.
Từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Khi cô ngẩng đầu lên, con vẫn đứng đó – run run.
Hạnh dang tay ra. Lần đầu tiên, thay vì mắng, cô nói:
“Mẹ xin lỗi… Mẹ không nên la con như vậy. Mình cùng lau nhé.”
Cái ôm nhỏ đó – run rẩy – nhưng là khởi đầu cho một điều lớn lao.
Một sự tỉnh thức.
Một bước ngoặt.
Chữa lành – không bắt đầu bằng sách vở, mà bằng sự xót xa trong lòng
Tối hôm ấy, Hạnh nằm ôm con thật chặt.
Cô không biết bắt đầu từ đâu. Không biết làm sao để “khác đi”.
Chỉ biết một điều – rõ ràng như ánh đèn giữa đêm:
Cô không muốn làm tổn thương con, như mẹ đã từng làm với cô.
Những ngày sau đó, Hạnh bắt đầu hành trình mới.
Không phải hành trình làm mẹ – mà là hành trình làm lại chính mình.
Cô tìm đọc những cuốn sách về nuôi dạy con bằng kết nối.
Lắng nghe các podcast về chữa lành đứa trẻ bên trong.
Tìm hiểu vì sao mình lại phản ứng như vậy khi mệt – và vì sao con lại khóc khi mẹ không quát to.
Và cô ngỡ ngàng…
Cô nhận ra:
Đứa trẻ tổn thương ngày xưa trong cô – chưa bao giờ được ôm, được hỏi, được lắng nghe.
Nó học cách im lặng, học cách gồng mình, học cách cố gắng “vừa lòng” để được giữ lại.
Cô mang tất cả điều đó theo mình đến tuổi trưởng thành.
Và dù không muốn, cô vẫn phản ứng bằng bản năng – bản năng từng được dạy bằng nỗi sợ, bằng đòn roi, bằng ánh mắt lạnh như băng.
Mỗi ngày làm mẹ – là một ngày học cách yêu lại chính mình
Từ hôm ấy, Hạnh không còn mong mình là “người mẹ hoàn hảo”.
Cô cho phép mình sai – và học.
Cô tập dừng lại khi thấy mình muốn quát.
Tập thở khi con mè nheo.
Tập nói “Mẹ đang mệt. Cho mẹ vài phút rồi mình nói chuyện tiếp nhé.”
Cô viết nhật ký – cho chính đứa trẻ năm xưa trong mình.
Viết cho con bé hay bị la vì làm sai.
Viết cho cái bóng nhỏ ngồi thu mình ở góc nhà mỗi khi bố mẹ cãi nhau.
Cô ôm lấy chính mình – bằng những điều mẹ chưa từng nói.
Dần dần, Hạnh bắt đầu thấy khác…
Cô không còn thấy có lỗi mỗi khi cần nghỉ ngơi.
Không còn cáu khi con sai – mà bắt đầu hỏi: “Con đang cần gì?”
Không còn bắt con phải giỏi, phải đúng – mà thay vào đó, cùng con khám phá cách để hiểu mình và sửa mình.
Một hôm, con gái cô làm rơi cả hộp sữa chua xuống sàn.
Nó rụt rè nhìn mẹ.
Nhưng Hạnh chỉ nói: “Chúng ta cùng lau nhé. Lần sau con nhớ cẩn thận hơn nha.”
Và con bé… cười.
Nụ cười nhẹ tênh – nhưng trong đó có cả sự tin tưởng, an toàn, và tình yêu không điều kiện.
Tình yêu lành mạnh bắt đầu từ một người mẹ đã biết thương chính mình
Làm mẹ không còn là chuỗi ngày gồng gánh và dằn vặt.
Với Hạnh, đó trở thành hành trình sống thật – với con, với chính mình.
Con được nhìn thấy – và được giữ lại
Từ ngày Hạnh thay đổi, cô để ý thấy một điều nhỏ nhưng vô cùng đáng quý:
Con gái không còn giật mình khi mẹ gọi.
Không nép mình vào góc khi làm sai.
Thay vào đó, con chủ động nói:
“Mẹ ơi, con lỡ làm đổ. Mình lau cùng nhau được không?”
Không còn sợ sai, không còn sợ mất mẹ – chỉ còn lại cảm giác an toàn khi được ở bên một người lớn biết cách yêu mà không đánh đổi.
Gia đình không cần hoàn hảo – chỉ cần tử tế với nhau
Chồng Hạnh ban đầu ngạc nhiên trước sự thay đổi của vợ.
Nhưng rồi anh cũng học cách hạ giọng, cách hỏi han con bằng sự nhẹ nhàng.
Không phải lúc nào cũng đúng mực, nhưng cả nhà đang cùng nhau học lại – cách kết nối bằng yêu thương, không bằng mệnh lệnh.
Và chính Hạnh – cũng thôi không mắng mỏ bản thân
Cô không còn xấu hổ khi nhận mình từng tổn thương.
Không còn cố “tỏ ra ổn” khi trong lòng rối bời.
Hạnh biết, mỗi lần cô ôm con sau một lỗi lầm, là một lần cô cũng đang ôm lại đứa trẻ ngày xưa của mình – đứa bé chưa từng được dỗ dành.
Đứa trẻ tổn thương có thể lớn lên để chữa lành – không chỉ cho mình, mà cho cả thế hệ sau
Không ai sinh ra đã biết làm cha mẹ.
Nhất là khi chính ta chưa từng được nuôi lớn bằng sự dịu dàng và kết nối.
Nhưng Hạnh – và rất nhiều người mẹ như cô – đang chứng minh rằng:
Tình yêu có thể được học lại.
Sự dịu dàng có thể được luyện lại.
Và vòng lặp tổn thương… hoàn toàn có thể dừng lại từ chính ta.
Không cần làm mẹ hoàn hảo – chỉ cần làm mẹ tỉnh thức
Làm mẹ không có nghĩa là không bao giờ sai.
Mà là biết dừng lại khi sai.
Biết xin lỗi.
Biết học lại cách yêu con mà không lặp lại điều từng khiến mình đau.
Khi một người mẹ dũng cảm nhìn lại tuổi thơ mình,
cô không chỉ cứu chính mình – mà còn trao một tuổi thơ lành lặn cho con.
Chữa lành không cần bắt đầu từ những điều lớn lao
Chỉ cần bắt đầu từ một cái ôm khi con vừa phạm lỗi.
Một câu nói dịu dàng thay vì tiếng quát.
Một lần ngồi xuống ngang tầm mắt và nói:
“Mẹ ở đây. Mẹ không đi đâu cả.”
Nếu bạn từng là một đứa trẻ tổn thương – hãy viết lại câu chuyện làm cha mẹ theo cách khác
Bạn không cần phải giỏi giang hay hoàn hảo để bắt đầu.
Chỉ cần một trái tim đủ dũng cảm để dừng lại.
Để nói với con – và với chính mình:
“Chúng ta có thể khác. Từ hôm nay.”
Hãy bắt đầu từ một hơi thở chậm.
Một ánh nhìn hiểu con.
Một cái ôm giữ lại – kể cả khi con chưa ngoan.
Và nếu bạn cũng đang trên hành trình ấy –
hãy về với cộng đồng Nuôi Con Đúng Cách, nơi có những cha mẹ đang học cách nuôi con bằng tỉnh thức,
và chữa lành chính mình bằng tình thương.
👉 Gửi câu chuyện của bạn về tại: http://nuoicondungcach.org