Đi làm vì con là chưa đủ – con cần cha ở bên

Một buổi tối, tôi vừa về đến nhà thì con trai bĩu môi: “Ba về muộn nữa rồi. Hôm nay con thi hát, ba chẳng tới.” Tôi đang định giải thích “Ba bận làm việc mà con…” thì con cắt lời, lầm bầm: “Ba đi làm hoài, lúc nào ba cũng không có nhà.” Tôi khựng lại. Câu nói đơn giản ấy như một nhát cắt vào tim tôi. Cảm xúc đầu tiên là bực – vì thấy mình đang cố gắng vì con, vì gia đình. Nhưng cảm xúc thứ hai – sâu hơn – là buồn. Buồn vì hóa ra con không cần tôi giỏi giang, không cần tôi thành đạt. Con cần cha ở bên.

Và tôi chợt nhận ra: tôi đã vắng mặt nhiều hơn tôi tưởng. Vắng mặt không chỉ trong những buổi họp phụ huynh hay giờ ăn tối – mà trong cả tâm trí con. Vắng mặt trong ký ức tuổi thơ đang dần lớn lên mà không có hình bóng của tôi trong đó.

Tôi từng nghĩ làm việc chăm chỉ là yêu con đúng cách

Tôi lớn lên với hình ảnh người cha ít nói, thường xuyên đi vắng, nhưng luôn được cả nhà nể trọng vì là trụ cột kinh tế. Trong đầu tôi mặc định: “Làm cha là đi làm, lo tiền, lo ăn học. Thế là đủ.”

Và tôi đã mang suy nghĩ đó vào cuộc sống gia đình hiện tại. Tôi làm việc miệt mài, tăng ca, không có ngày nghỉ. Những sinh nhật của con, những buổi lễ tổng kết, những trận bóng đầu tiên – tôi đều vắng mặt. Tôi tự nhủ: “Con còn nhỏ, chưa cần đâu. Sau này lớn lên sẽ hiểu.”

Nhưng con không chờ “sau này”. Con đang cần tôi ngay bây giờ. Con cần cha ở bên khi té ngã, khi vẽ bức tranh đầu tiên, khi cãi nhau với bạn, khi muốn khoe một bài toán khó vừa giải được. Và tôi – vì mải chạy theo hình ảnh “người cha lý tưởng” trong suy nghĩ – lại đang bỏ lỡ chính vai trò thật sự của một người cha: người có mặt.

Tôi không hề biết con ghét bông cải. Không biết con sợ tiếng sấm. Không biết con đang chơi thân với bạn nào ở lớp. Tôi có thể nhớ lịch họp công ty cả tháng, nhưng không nhớ nổi lần cuối cùng mình ngồi xuống chơi với con là khi nào.

Tôi không xấu. Tôi chỉ… vắng mặt.

Khi tôi chọn về sớm một ngày – và con nói “Ba ơi, con đợi mãi”

Tối đó, tôi quyết định rời văn phòng sớm. Không phải vì hết việc – mà vì con có buổi biểu diễn văn nghệ ở trường. Tôi ngồi ở hàng ghế phụ huynh, lặng im, hồi hộp. Khi con bước ra sân khấu và ánh mắt lướt qua tôi, nó sáng bừng lên. Sau phần biểu diễn, con chạy tới ôm chặt tôi: “Ba ơi, con đợi mãi…”

Khoảnh khắc đó khiến tôi gần như bật khóc. Chỉ một lần có mặt – nhưng với con, là một điều không nhỏ. Tôi nhận ra, có những điều không thể trì hoãn, không thể bù đắp sau này. Vì con cần cha ở bên, không phải “khi nào rảnh”, mà là “ngay bây giờ”.

Tôi bắt đầu thay đổi – từng chút một

Tôi bắt đầu sắp lại lịch làm việc, ưu tiên những buổi tối ở nhà. Tôi đặt điện thoại xuống trong giờ ăn. Tôi học cách chơi với con – không hướng dẫn, không dạy bảo – chỉ chơi. Tôi đọc sách cho con ngủ, ngồi xem con tô màu, lắng nghe những câu chuyện “nhảm nhí” nhưng đầy háo hức.

Lúc đầu, tôi lúng túng – vì tôi không quen. Con cũng lạ – vì chưa từng thấy ba mình “chơi như một đứa trẻ”. Nhưng chỉ vài tuần sau, mọi thứ đổi khác. Con kể nhiều hơn, hỏi nhiều hơn, gần gũi hơn.

Và tôi – người từng nghĩ mình chỉ giỏi kiếm tiền – chợt thấy mình bắt đầu giỏi yêu con theo cách con cần: có mặt, lắng nghe, và thật lòng.

Tôi hiểu rằng sự có mặt không đòi hỏi quá nhiều – chỉ cần đủ thật

Tôi không cần bỏ hết công việc, cũng không phải lúc nào cũng ở nhà. Nhưng tôi học cách “có mặt thật sự” – nghĩa là ở đó bằng cả thân và tâm. Nghĩa là khi con nói, tôi không lơ đãng. Khi con hỏi, tôi không gạt đi. Khi con sai, tôi không vội quát, mà chọn ngồi xuống, cùng con làm lại.

Tôi không cần là một siêu anh hùng. Chỉ cần là một người cha bình thường – nhưng con biết chắc là sẽ luôn ở bên.

Và tôi bắt đầu cảm nhận được điều tuyệt vời mà trước đây tôi không tin: hóa ra, con không cần tôi hoàn hảo. Con chỉ cần cha ở bên.

Khi sự hiện diện làm thay đổi cả gia đình

Con tôi không còn là đứa trẻ hay cau có

Trước đây, con tôi hay gắt gỏng, dễ giận, hay buồn vô cớ. Tôi từng nghĩ đó là tính cách. Nhưng sau vài tháng tôi bắt đầu hiện diện thật sự – ở nhà nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn – tôi nhận ra điều khác biệt. Con không còn phản ứng tiêu cực như trước. Thay vào đó là những câu nói đầy tin tưởng:
“Ba ơi, chuyện này con chỉ kể ba nghe nha.”
“Ba thấy con làm cái này có hay không?”
“Ba đừng kể với mẹ, con chỉ hỏi ba thôi đó.”

Tôi cười – nhưng tim thì ấm lại. Hóa ra con cần cha ở bên, không chỉ để được bảo vệ – mà để được chia sẻ, để có một người đủ tin cậy để dốc bầu tâm sự.

Vợ tôi nói: ‘Anh ở nhà thôi mà em thấy khác hẳn’

Tôi không thay đổi công việc. Không nghỉ làm. Nhưng tôi bớt về muộn, ngừng mang việc về nhà, và chủ động san sẻ việc chăm con. Tôi không chỉ chơi với con, tôi chơi với cả vợ – cùng nấu ăn, cùng gấp đồ, cùng ngồi xem phim.

Vợ tôi bảo: “Anh ở nhà thôi mà em thấy khác hẳn. Em thấy mình được nghỉ, chứ không phải vừa làm mẹ, vừa làm cha suốt.”

Tôi chợt hiểu: không chỉ con cần cha ở bên – mà người mẹ cũng cần người bạn đời có mặt, để không thấy cô đơn trong hành trình nuôi dạy con.

Tôi thay đổi – không phải vì ai ép, mà vì chính tôi muốn

Sự hiện diện của tôi không chỉ thay đổi con hay vợ – mà thay đổi cả chính tôi. Tôi thấy mình bình tĩnh hơn, vui hơn, ít bực bội vô cớ. Tôi không còn cảm thấy lạc lõng giữa một gia đình mà mình “chu cấp đầy đủ nhưng vẫn xa cách”. Tôi thấy mình thực sự sống – trong từng bữa cơm, từng nụ cười, từng ánh mắt con chạy về ôm lấy tôi khi tôi vừa về tới cổng.

Tôi từng nghĩ: làm cha là lo lắng, là hy sinh, là chịu trách nhiệm. Bây giờ tôi biết: làm cha còn là có mặt, là gắn bó, là dành thời gian có chất lượng cho con, ngay cả khi thời gian đó ngắn ngủi.

Con sẽ không nhớ bạn kiếm bao nhiêu – chỉ nhớ bạn có ở đó hay không

Chúng ta – những người làm cha – thường mang trong mình áp lực phải “lo cho đủ”. Chúng ta lao ra ngoài, gồng mình vì trách nhiệm, vì danh dự, vì ước mơ dang dở. Nhưng rồi đến một lúc, ta nhận ra: con không đếm tiền ta kiếm được, con chỉ đếm bao nhiêu lần ta vắng mặt.

Con không cần chiếc xe mới hay đôi giày đắt tiền. Con cần cha ở bên – khi con vẽ xấu, khi con kể câu chuyện không đầu không đuôi, khi con ngồi một mình ở góc nhà chờ ai đó hỏi “Con có ổn không?”

Làm cha không phải là vai diễn. Đó là một sự hiện diện sống động – bằng ánh mắt, bàn tay, vòng tay, và cả những phút lắng nghe không điều kiện.

Nếu bạn đã từng vắng mặt – không sao cả. Nếu bạn từng nghĩ “mình đi làm là vì con” – cũng không sai. Nhưng bạn có thể bắt đầu lại – bằng việc có mặt, thật sự.

Vì sau cùng, điều con giữ lại không phải là số tiền bạn để lại, mà là khoảng thời gian bạn ở bên – đầy ắp tiếng cười, sự an toàn, và tình yêu không điều kiện.

Một bước hiện diện hôm nay – một tuổi thơ trọn vẹn cho mai sau

Nếu bạn từng nghĩ “đi làm là đủ”, từng vô tình bỏ lỡ những khoảnh khắc nhỏ nhưng quý giá của con – thì bạn không đơn độc. Đã có nhiều người cha bắt đầu lại – không từ sự hoàn hảo, mà từ sự có mặt thật lòng.

Con cần cha ở bên – không chỉ là một ngày chủ nhật, mà là từng khoảnh khắc cha thật sự nhìn con, lắng nghe và đồng hành.

Tôi mời bạn chia sẻ câu chuyện của mình tại chương trình Nuôi Con Đúng Cách – nơi những người cha đang học lại cách yêu con, yêu chính mình, và tạo ra một thế hệ mới biết kết nối bằng trái tim.

Bắt đầu từ hôm nay – vì tuổi thơ của con không chờ mình đến khi “rảnh”.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *