Cha và con trai: Gắn kết lại bằng một cái ôm mỗi ngày

Một buổi sáng, khi chuẩn bị đi làm, con trai tôi chạy đến dang tay đòi ôm. Nó mới hơn bốn tuổi, mắt sáng lấp lánh, tay nhỏ bé nhưng đầy háo hức. Tôi đứng khựng lại. Lòng tôi rối bời. Không phải vì không muốn ôm con – mà vì tôi… không biết ôm thế nào.

Tôi bối rối, cười trừ, xoa đầu con và bước vội ra cửa. Nhưng khi tiếng cánh cửa khép lại, tôi như bị níu lại trong tâm trí. Hình ảnh con giang tay bị bỏ lửng đập vào một nơi sâu kín trong tôi – nơi mà tôi từng là một đứa trẻ cũng đã từng giang tay như thế… nhưng chẳng bao giờ được ôm.

Tôi nhận ra: suốt cả tuổi thơ, tôi chưa từng một lần được bố ôm. Không khi tôi ngã xe. Không khi tôi đạt điểm cao. Không khi tôi buồn. Giữa tôi và ông, luôn tồn tại một khoảng cách vô hình – cái khoảng cách mà giờ đây tôi đang vô thức tái tạo với chính mối quan hệ giữa cha và con trai của mình.

Lớn lên trong im lặng – và khoảng trống cảm xúc không tên

Bố tôi không xấu, không ác, không thiếu trách nhiệm. Ông là người đàn ông điển hình của thế hệ cũ – sống bằng kỷ luật, thể hiện tình thương qua những bữa cơm, đôi giày mới đầu năm học, và sự im lặng lúc tôi đau.

Tôi từng nghĩ: “Đàn ông không cần ôm ấp. Thể hiện tình cảm là yếu đuối.” Và rồi tôi mang theo niềm tin đó đến khi làm cha.

Nhưng giờ đây, khi đứng trước đứa con trai bé bỏng, tôi chợt hiểu: tôi không muốn con mình lớn lên như tôi – trong một mối quan hệ cha con chỉ có trách nhiệm mà thiếu cảm xúc. Tôi không muốn con tôi nghĩ rằng tình yêu là thứ phải đoán, phải suy, phải chịu đựng trong lặng thầm.

Tôi từng không biết mình thiếu gì. Giờ tôi biết: tôi thiếu một cái ôm, thiếu sự kết nối giữa cha và con trai, thiếu cảm giác được công nhận và yêu thương bằng hành động chạm xúc thật sự.

Và tôi không muốn truyền đi sự thiếu hụt đó thêm một thế hệ nữa.

Tập ôm – và học lại cách làm người cha

Một cái ôm của người lạ – và cú chạm vào tim tôi

Hôm đó, tôi đưa con đi công viên. Trong lúc con chơi, tôi ngồi trên ghế đá, vô thức quan sát những gia đình khác. Một cậu bé chạy lại, nhảy phóc vào lòng cha mình và hét lên: “Ba ơi, con nhớ ba!” Người cha ôm chặt con, cười rạng rỡ. Cảnh đó diễn ra chưa đầy mười giây – nhưng khiến mắt tôi cay xè.

Tôi nhìn con trai mình – đang loay hoay chơi một mình. Tôi bỗng thấy mình và con như hai thế giới song song, gần mà xa. Cha và con trai, đáng ra là hai người thân thiết nhất, mà sao giữa chúng tôi lại có nhiều điều không nói, nhiều khoảng trống đến vậy?

Bắt đầu bằng những cái ôm vụng về

Tối hôm đó, tôi quyết định ôm con. Khi con chuẩn bị đi ngủ, tôi ngồi xuống bên giường, giang tay và nói nhỏ: “Cho ba ôm con một cái nhé.” Con nhìn tôi ngạc nhiên, rồi nhào vào lòng tôi, không chút do dự.

Tôi siết con hơi chặt – như thể muốn bù đắp cả những năm tháng tôi chưa từng dám làm điều đó. Cảm giác vừa lạ lẫm, vừa dịu dàng lan tỏa khắp người. Tôi không biết liệu mình có làm đúng, nhưng tôi biết một điều: tôi đang mở một cánh cửa mà cả hai cha con đều đang cần.

Từ hôm đó, ôm con trở thành thói quen – mỗi sáng trước khi đi học, mỗi tối trước khi đi ngủ. Có khi chỉ vài giây, nhưng tôi thấy ánh mắt con khác đi – ấm áp, tin tưởng, và gần gũi hơn.

Tôi không chỉ đang ôm con – mà còn đang ôm lại đứa trẻ trong mình

Càng ôm con, tôi càng thấy mình nhẹ hơn. Có điều gì đó trong tôi được nới lỏng – như thể tôi đang được phép quay lại tuổi thơ, được nhận lấy cái ôm mà mình chưa từng có.

Tôi dần hiểu: mỗi cái ôm giữa cha và con trai không chỉ là một hành động tình cảm, mà còn là một biểu tượng. Biểu tượng của kết nối, của chữa lành, của sự phá vỡ cái vòng lặp vô hình giữa các thế hệ đàn ông khô khan và xa cách.

Tôi đang học lại cách làm cha – không phải bằng mệnh lệnh, mà bằng tình cảm. Không cần lý do để ôm, chỉ cần sự hiện diện thật lòng.

Một cái ôm – và sự chuyển hóa của cả gia đình

Khi con trai tôi bắt đầu chủ động ôm lại

Ban đầu, tôi là người khởi xướng những cái ôm. Nhưng chỉ sau vài tuần, chính con tôi là người chạy đến ôm tôi trước mỗi buổi sáng. “Ba ôm con chặt vô nha,” thằng bé lí nhí. Và tôi siết chặt nó vào lòng như thể thế giới này chỉ còn hai cha con.

Những cái ôm dần không còn là nghi thức, mà trở thành ngôn ngữ. Khi con mệt, nó tựa đầu vào vai tôi. Khi nó vui, nó ôm tôi đầy phấn khích. Tôi thấy giữa cha và con trai, một sợi dây cảm xúc mới đang hình thành – sợi dây không cần đến lời nói, chỉ cần trái tim có mặt.

Vợ tôi nói: “Anh dịu dàng hơn rồi đó”

Vợ tôi quan sát tất cả – không nói nhiều, nhưng tôi biết cô ấy để ý. Một tối, khi tôi vừa ôm con ngủ xong, cô ấy khẽ nói: “Anh dịu dàng hơn rồi đó. Em mừng.”

Trước đây, tôi là người chồng khô khan, ít thể hiện cảm xúc. Nhưng việc ôm con mỗi ngày khiến tôi mềm ra, từ trong lối sống đến cách nghĩ. Tôi bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của cả nhà, hỏi vợ kỹ hơn về những điều nhỏ nhặt, lắng nghe thay vì phản ứng.

Cô ấy bắt đầu kể chuyện nhiều hơn, không còn dè dặt. Chúng tôi cười với nhau nhiều hơn – như thể cái ôm giữa cha và con trai đã tạo nên hiệu ứng domino, làm dịu đi mọi khoảng cách trong gia đình.

Lần đầu tôi ôm bố – và nước mắt đã rơi

Một ngày Tết, tôi quyết định làm điều mà mình chưa từng làm: ôm bố. Chỉ là một cái ôm nhanh, bất ngờ, không báo trước. Ông hơi cứng người, rồi vỗ lưng tôi, rất nhẹ. Không ai nói gì thêm.

Nhưng tối hôm đó, mẹ tôi kể: “Hồi chiều, ba con vào phòng ngồi rất lâu. Nói lần đầu thấy con giống như ngày còn nhỏ – lúc còn cần ông ấy.”

Tôi không biết ông có cảm động không. Nhưng tôi biết, cái ôm hôm ấy không chỉ là của tôi dành cho ông – mà là món quà tôi muốn tặng cả hai: một sợi dây kết nối từng đứt gãy giữa cha và con trai.

Đàn ông cũng cần ôm – để lành lại chính mình

Chúng ta lớn lên với một niềm tin kỳ lạ rằng: “Đàn ông thì không cần ôm ấp, không cần thể hiện tình cảm.” Rằng vai trò của người cha là nghiêm khắc, của người đàn ông là lý trí, mạnh mẽ, kiên cường.

Nhưng sự thật là, những người đàn ông cũng có một đứa trẻ bên trong – đang đói khát một cái ôm, một lời công nhận, một ánh mắt dịu dàng. Và nhiều thế hệ cha và con trai đã đánh mất nhau, không phải vì thiếu yêu thương, mà vì thiếu cách thể hiện.

Nếu bạn là một người cha, đừng đợi đến khi con bạn đóng lại cánh cửa cảm xúc mới nghĩ đến việc ôm con. Cái ôm không khiến bạn yếu đi. Nó khiến bạn người hơn – chân thật hơn, mềm mại hơn, kết nối sâu sắc hơn.

Ôm con mỗi ngày, tôi không chỉ nuôi dưỡng con – mà đang nuôi dưỡng chính mình. Mỗi cái ôm là một bước chữa lành, là một nhịp cầu nối hai tâm hồn – nơi cha và con trai không còn cách nhau bằng khoảng cách thế hệ, mà gắn liền bằng tình yêu được thể hiện một cách đơn giản và trọn vẹn nhất.

Một cái ôm – khởi đầu của sự chữa lành

Nếu bạn từng lớn lên trong im lặng, từng cảm thấy xa cách với người cha của mình, thì bạn sẽ hiểu được cái ôm giữa cha và con trai không chỉ là cử chỉ tình cảm – mà là lời hứa không lặp lại nỗi đau cũ.

Tôi mời bạn chia sẻ câu chuyện của mình tại chương trình Nuôi Con Đúng Cách – nơi những người đàn ông đang học cách yêu con, yêu chính mình, và chữa lành bằng sự hiện diện thật lòng.

Một cái ôm hôm nay, có thể là ký ức ấm áp cả đời với con bạn. Hành trình thay đổi không cần bắt đầu bằng những điều lớn lao – chỉ cần bắt đầu từ một điều thật nhỏ, nhưng thật sự.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *